“Hai người các cậu đi đâu lâu thế, ngay cả điện thoại cũng không nghe.”

Kỳ Hạ Cảnh biến mất lâu như vậy, ngay cả Lê Đông cũng đi toilet hơn mười phút, bây giờ hai người lại xách một túi lớn trở lại, bên trong còn có miếng giữ nhiệt và thuốc giảm đau.

Dù Từ Lãm và Thẩm Sơ Mạn có ngốc đến đâu cũng phản ứng được vì sao hai người kia lại đi ra ngoài rồi.

Thẩm Sơ Mạn nhìn túi nước ấm trong lồ ng ngực Lê Đông, bất tri bất giác hiểu ra vì sao trong cả bữa ăn cô không nói gì, vì sao cả quá trình vẻ mặt Kỳ Hạ Cảnh lại lạnh lùng gọi đồ không cay và muốn nước ấm rồi.

Thuốc giảm đau nhanh chóng có tác dụng khiến cơn đau thuyên giảm, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Lê Đông đã tốt hơn, mấy lần cô đã nói rằng không có chuyện gì to tát.

Ngược lại Thẩm Sơ Mạn và Từ Lãm lại cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa hai người họ cũng ăn sắp xong rồi, bọn họ trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Lê Đông đứng dậy gọi người phục vụ tính tiền, nhưng Từ Lãm ở bên cạnh đã nói trước một bước: “Không cần hỏi đâu, vừa rồi tớ đã hỏi phục vụ, Kỳ ca đã thanh toán xong rồi.”

Kỳ Hạ Cảnh lúc này đang lạnh mặt tranh cãi với Thẩm Sơ Mạn xem ai sẽ đưa Lê Đông về nhà.

Người đàn ông tùy ý vắt áo khoác trên cánh tay, thản nhiên liếc nhìn chai rượu ở chỗ Thẩm Sơ Mạn, anh nhếch môi trào phúng: “Say rượu tạm giam, chẳng bằng cô nghĩ xem mình sẽ về nhà như nào trước đi.”

“Tôi không có tiền thuê tài xế chắc?” Thẩm Sơ Mạn không phục mà cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lê Đông: “Câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, tên dã nam nhân này hay là bạn thân của cậu.”

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo đáp lại một cách mỉa mai, mà Lê Đông biết Thẩm Sơ Mạn cũng không thực sự tức giận.

“Đã muộn lắm rồi, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.” Cô nhướng mày cười với Thẩm Sơ Mạn, dịu dàng dỗ dành: “Cuối tuần đưa cậu đi dạo phố uống trà sữa nha.”

“Vậy thì tớ phải uống ở cái tiệm kia!” Thẩm Sơ Mạn bước xuống bậc thang, vẻ mặt nhìn thấu biểu tình của Lê Đông: “Đừng tưởng là tớ không biết nhé, cậu cùng rất muốn uống phải không?”

Tâm tư bị nhìn thấy, Lê Đông chỉ cười mà không nói.

Khẩu vị ban đầu của cô là ưa ngọt, ngày thường vì lý do sức khỏe nên đã kiểm soát lượng đường, nhưng mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt thì cô lại đặc biệt muốn ăn đường và muốn ăn đồ ngọt.

Thế nên vừa rồi lúc ăn cơm cô mới nhịn không được mà lén nhìn đi nhìn lại trà sữa ở bàn đối diện.

Sau khi tài xế lái thay của Thẩm Sơ Mạn tới thì Từ Lãm cũng lái xe rời đi, chỉ còn lại Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh đứng bên ngoài xe Porsche.

Kỳ Hạ Cảnh thay cô mở cửa xe bên ghế phụ, đơn giản mà nói: “Về nhà nhé?”

Lê Đông vẫn còn đang ôm túi nước ấm, cô gật đầu: “Vâng.”

Kỳ Hạ Cảnh ngồi ở ghế lái tăng điều hòa lên, thấy trong xe vẫn lạnh thì động tác tự nhiên đưa áo khoác cho Lê Đông, anh cụp mắt cắm khóa xe vào lỗ: “Vẫn còn khó chịu hả?”

Chiếc áo khoác lớn vẫn còn sót lại nhiệt độ và mùi hương của người đàn ông, không thể không phủ nhận được sự cường thế lẫn an tâm.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Lê Đông nghe lời mà để áo khoác lên người, nhẹ giọng nói: “Chỉ là có chút buồn ngủ thôi.”

Cô không giỏi biểu lộ sự yếu ớt trước mặt người khác, mấy câu “Không sao cả” và “Tôi không sao” vẫn luôn ở bên miệng.

Chắc hẳn là kỳ kinh nguyệt sẽ khiến con người ta trở nên mềm yếu, tối này đối diện với Kỳ Hạ Cảnh, cô cũng chẳng muốn cậy mạnh nữa.

“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.” Sau khi khởi động xe, Kỳ Hạ Cảnh cũng không vội xuất phát, mà lại bấm mở định vị trên điện thoại ra rồi nói: “Về đến nhà sẽ gọi em dậy.”

Tiểu khu cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi phút đi xe, Lê Đông thấy anh đang tìm hướng dẫn đường đi thì có hơi nghi hoặc, lại nghĩ tới việc Kỳ Hạ Cảnh mới vừa trở lại thành phố H không bao lâu, có không quen đường đi thì cũng là chuyện thường tình.

Chiếc xe Porsche chạy êm ái trên đường nhựa, không gian chật hẹp trở nên ấm áp, Lê Đông nhìn ánh đèn màu rực rỡ ngoài cửa sổ rất nhanh lùi về sau, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Sau đó, cô hoàn toàn buông lỏng mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong lúc mê man, cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy tiếng mở cửa xe, sau đó là một luồng khí lạnh ùa vào.

Lê Đông gian nan mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn con đường tấp nập quen thuộc mà lại xa lạ gần đó, mơ hồ hỏi: “...Phố đi bộ sao?”

Giọng mũi ngái ngủ và âm cuối cao lên khiến cả người cô trở nên ngơ ngẩn.

Không phải nói là về nhà sao, sao đột nhiên lại tới phố đi bộ?

“Ừm, tới mua trà sữa.”

Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu thắt dây an toàn lần nữa, đưa cốc trà sữa trân châu caramel ấm áp qua, giọng nói khàn khàn: “Thèm cả đêm rồi không phải sao?”

Đại não của Lê Đông nửa mơ nửa tỉnh chậm chạp hoạt động trở lại.

Phố đi bộ và đường về nhà nằm ở hai hướng khác nhau hoàn toàn, từ quán thịt nướng đi xe qua gần hai mươi phút, lại lái xe về nhà thì mất gần nửa tiếng.

Nói cách khác thì vì cốc trà sữa caramen trân châu này, Kỳ Hạ Cảnh đã lãng phí gần một giờ đồng hồ.

Nhưng vì sao Kỳ Hạ Cảnh lại biết cô muốn uống trà sữa?

Là vì cửa tiệm đối diện quán thịt nướng đó sao?”

“... Cảm ơn anh.”

Ngoại trừ kinh ngạc và cảm kích, thì Lê Đông không biểu lộ cảm xúc nào khác nữa, cô cầm trà sữa lên môi nhấp một ngụm, cắn mấy viên trân châu tròn trịa mềm mại, giữa môi và răng tràn ngập vị trà sữa ngọt ngào.

Khóe mắt Kỳ Hạ Cảnh liếc nhìn Lê Đông đang chăm chú cúi đầu uống trà sữa.

Người phụ nữ an tĩnh ngồi ở ghế phụ, áo khoác của anh đặt trên người vì cử động mà trượt xuống một chút, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo lành lạnh của cô.

Lúc cô uống trà sữa cũng không giấu được nụ cười ở trên môi.

Kỳ Hạ Cảnh không khỏi cảm thấy kỳ diệu.

Hóa ra là một cốc trà sữa cũng có thể khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.

Tay trái đặt bên cửa sổ biếng nhác đỡ lấy mặt, đầu ngón tay phải của Kỳ Hạ Cảnh gõ nhẹ lên vô lăng, nhìn quai hàm của Lê Đông khẽ chuyển động thì lười biếng nhếch môi cười: “Anh cứ tưởng tối nay em sẽ lẩn tránh anh chứ.”

“Hả?”

Lê Đông khó hiểu ngước mắt lên hỏi, lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì im lặng một lúc mới cẩn thận hỏi: “Tối hôm qua... em đã nói cái gì rồi?”

Kỳ Hạ Cảnh thư thả mà thuận miệng nói: “Em nói em thích anh.”

“Không thể nào.”

Lê Đông không cần nghĩ ngợi mà phản bác, cô dù có say đến mức nào cũng sẽ không thể nói những lời như vậy, cô buộc mình bĩnh tĩnh lại rồi giải thích: “...Nếu đã từng nói, em nhất định sẽ nhớ rõ.”

Bầu không khí trong xe nhất thời đông cứng lại.

"Ừ, gạt em thôi.” Một tay của Kỳ Hạ Cảnh đảo quanh tay lái, ánh mắt đảo sang bên trái, trong bóng tối mịt mùng thấy không rõ nửa khuôn mặt.

Trên môi người đàn ông vẫn còn nụ cười biếng nhác, nhưng giọng nói lại trầm thấp: “Em chẳng nói gì cả.”

Câu nói “Không có ai giống anh” của Lê Đông chỉ là lời nói vô tình, nhưng lại khiến cho đáy lòng của Kỳ Hạ Cảnh cuộn trào sóng lớn. Lúc lâu sau, hai người tựa vào rào chắn im lặng ngắm trăng, mãi cho đến khi mí mắt của Lê Đông bắt đầu díu lại thì Kỳ Hạ Cảnh mới đề nghị đưa cô về nhà.

Trước khi tạm biệt, anh hỏi Lê Đông liệu lúc tỉnh lại, cô có nhớ những gì mình nói đêm nay không.

Người phụ nữ mặc áo khoác của anh, nở nụ cười ngây thơ, nhẹ giọng bảo cô cũng không rõ nữa.

Trong đêm tối, đôi môi đỏ mọng của cô là sắc màu duy nhất, cùng với mùi hoa cúc thanh đạm xen lẫn mùi rượu khiến cho Kỳ Hạ Cảnh bị phân tâm.

Vì thế nên anh đã vứt bỏ phong độ và nguyên tắc của mình, giữ lấy cằm của cô, ép cô vào cửa muốn cúi đầu xuống để hôn.

Nhưng Lê Đông lại né tránh.

-

Trên đường trở về, trong xe hoàn toàn im lặng.

Lê Đông cúi đầu uống trà sữa, hồi tưởng lại câu trả lời của Kỳ Hạ Cánh.

Công bằng mà nói thì mức độ tin cậy của câu nói cô không nói gì cả sẽ đáng tin hơn so với câu “Cô thích anh”, nhưng vì cô đã buột miệng từ chối lẫn sự im lặng kéo dài sau đó đã hòa tan sự vui vẻ trên đường đi rồi.

Chiếc xe Porsche di chuyển vào gara, khóe mắt của Kỳ Hạ Cảnh nhìn đến cốc trà sữa trong tay của Lê Đông thì phát hiện cô đã uống hết hơn nửa cốc, những viên trân châu dưới đáy đã hết từ lâu.

Sau khi rút chìa khóa xe, thấy Lê Đông lại muốn uống tiếp thì Kỳ Hạ Cảnh khẽ thấp giọng mà nói: “Đừng uống quá nhiều trà sữa, tối về không ngủ được đâu.”

Tay cầm cốc trà sữa khựng lại, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Lê Đông cúi đầu, kiên quyết uống xong rồi mới hắng giọng nói: “Một ngụm cuối cùng.”

Kỳ Hạ Cảnh lặng im nhướng mày, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ “Để anh xem em nói được không.”

Lê Đông cũng cảm thấy sức thuyết phục của bốn chữ kia không cao, cô giơ tay kéo chiếc áo khoác tụt xuống lên, nhấn mạnh nói: “Chắc chắn sẽ không lén uống sau lưng anh đâu.”

Đôi mắt trong veo như ngọc quý tràn ngập sự nghiêm túc, khiến Kỳ Hạ Cảnh nhìn mà thầm bật cười, sau một lúc lâu mới nhướng mày, duỗi đôi bàn tay xương khớp rõ ràng ra: “Vậy thì em ngoéo tay đảm bảo đi.”

Ngoéo tay?

Hai người bốn bỏ năm lên sắp ba mươi tuổi ấy hả?

Lê Đông thoáng sửng sốt, nhất thời còn quên tháo dây an toàn: cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn giơ tay ra ngoéo tay, lúc hai ngón cái của hai người chạm vào nhau, cô nhịn không được mà nhỏ giọng phàn nàn: “Kỳ Hạ Cảnh, anh trẻ con thật đấy.”

Đầu ngón tay của người phụ nữ không hề lạnh, cảm giác mềm mại mịn màng như thường, vừa chạm vào là thấy.

Bên trong xe là một mảnh im lặng, Kỳ Hạ Cảnh cong môi cười xem như đồng ý với đánh giá của cô, anh nghiêng người sang bên phải, giúp Lê Đông tháo dây an toàn: “Ừ, vậy thì vất vả cho em phải phối hợp rồi.”

Còn chưa dứt lời, Lê Đông đang ngồi tựa lưng vào ghế đột nhiên ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, vòng cánh tay mảnh khảnh qua cổ Kỳ Hạ Cảnh.

Bởi vì khẩn trương nên động tác chủ động ôm lấy anh của Lê Đông hơi cứng ngắc, có lẽ là do quá xấu hổ, đầu cô cúi xuống gần như vùi vào vai của Kỳ Hạ Cảnh, hơi thở run rẩy phả vào một bên cổ của anh, hòa lẫn mùi hoa cúc cùng trà sữa.

Hơi thở của Kỳ Hạ Cảnh ngưng lại trong giây lát.

“Kỳ Hạ Cảnh.” Lê Đông dường như rất thích gọi đầy đủ tên họ của anh, cô dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Em không hề nghĩ đến việc đẩy anh ra xa.”

Người phụ nữ nhẹ nhàng kéo dài âm cuối, hoàn toàn không nhận ra giọng điệu làm nũng của mình: “Cho em thêm một chút thời gian, có được không anh?”

Đây đã là những gì Lê Đông có thể nói nhiều nhất rồi, sau một lúc lâu cô không thấy Kỳ Hạ Cảnh đáp lại, thân thể rụt rè mà muốn lùi lại về phía sau.

“...Được.”

Kỳ Hạ Cảnh rốt cuộc cũng vươn tay ôm lại cô, đôi bàn tay xương khớp rõ ràng khéo léo đỡ lấy gáy của Lê Đông, anh luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại của cô, gần như là tham lam mà hấp thụ lấy mùi hương trên người cô.

Lê Đông gầy hơn so với tưởng tượng của cô, Kỳ Hạ Cảnh mở rộng hai tay là có thể ôm trọn lấy, dường như chỉ cần anh dùng chút sức là có thể nghiền nát cô ở trong lồ ng ngực vậy.

Hóa ra là một cái ôm đơn giản cũng như đang đi trên băng mỏng.

Kỳ Hạ Cảnh ôm cô vào lồ ng ngực như trân bảo, đôi môi mỏng áp vào tai cô: “Có thể đừng để anh đợi quá lâu không?”

Khác với sự an ủi trong bệnh viện, Lê Đông có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay đang ôm chặt lấy cô của Kỳ Hạ Cảnh, người vốn luôn bình tĩnh giờ đây hơi thở lại trở nên rối loạn.

Lần này cô không đẩy anh ra nữa mà thấp giọng ừ một tiếng.

“Được.”

-

“Không biết có phải ảo giác của tớ hay không mà tớ cảm giác từ lúc họp đến bây giờ Kỳ Hạ Cảnh vẫn luôn nhìn cậu.”

Trong cuộc họp phòng ban buổi sáng như thường lệ, chủ nhiệm Lưu đang ngồi ở hàng ghế đầu rất dõng dạc hùng hồn, Dương Lệ ngồi ở hàng ghế sau lúc cuộc họp diễn ra được hơn nữa đã không nhịn được mà nói với Lê Đông ở bên cạnh: “Tớ cũng không định làm phiền cậu đâu.”

“Nhưng tớ sợ nếu cậu còn không nhìn lại anh ấy thì chốc nữa anh ấy sẽ trực tiếp tới tìm cậu luôn chưa biết chừng.”

Lê Đông nghe vậy thì động tác ghi chép hơi khựng lại, cô hít một hơi, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt thư thả của người nào đó.

Từ lúc cuộc họp bắt đầu, ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh đã như hình với bóng mà nhìn theo cô, cô càng phớt lờ, né tránh anh, thì ánh mắt của anh lại càng tr@n trụi cứ như sợ người khác không thấy được vậy.

Từ lúc còn là học sinh đã như vậy rồi, phần lớn mọi việc, Kỳ Hạ Cảnh đều không mấy hứng thú, ánh mắt cũng lười nhìn lấy nửa cái.

Nhưng một khi anh thích cái gì thì đều hận không thể khoe khoang cho tất cả mọi người đều biết, vĩnh viễn sẽ không biết hai chữ kiềm chế viết như thế nào.

Cấp ba ngồi cùng bàn thì cứ nhìn chằm chằm vào Lê Đông lúc cô học bài, bây giờ trở thành đồng nghiệp thì ở trong buổi họp liên tục quay đầu lại, ánh mắt không chút che đậy nào của anh đã khiến những người khác phải chú ý.

Thật vất vả cuộc họp mới kết thúc, Lê Đông thu dọn sổ sách chuẩn bị rời đi, lúc đứng dậy đã trông thấy Kỳ Hạ Cảnh đang đứng đợi ở ngoài cửa.

Người đàn ông cúi đầu biếng nhác dựa vào tường xem điện thoại, con vịt Donald nhồi bông quen thuộc lơ lửng trên không, khóe mắt nhìn thấy Lê Đông từ phòng họp đi ra, anh cất điện thoại đi rồi đi tới bên cạnh cô.

Người xung quanh đều am hiểu việc nhìn mặt đoán ý, vội vàng chừa lại không gian cho hai người bọn họ, trên mặt đầy vẻ tò mò hóng chuyện.

Lê Đông theo bản năng muốn tránh ra, nhưng Kỳ Hạ Cảnh lại duỗi tay ra chặn đường cô, ánh mắt cụp xuống mang theo ý cười: “Nói chuyện một chút chứ?”

Sau cái ôm tối hôm qua, Lê Đông cứ cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Kỳ Hạ Cảnh, cô giơ tay chạm vào máy thu âm, liếc nhìn hai chiếc camera cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Có camera đấy.”

Kỳ Hạ Cảnh lại chẳng thèm để ý đến camera, anh nghe vậy thì đôi tay nhét vào túi quần, lạnh lùng ngước mắt lên, hai người ở đối diện lập tức im lặng, đứng thẳng dậy quay camera đi chỗ khác.

“Bác sĩ Lê, làm phiền em ba mươi giây làm việc.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play