“A Lê, cô uống rượu xong có còn nhớ lời cô đã nói tối nay không?”

“A Lê, muộn lắm rồi, muốn về nhà không?”

“A Lê…”

Giọng người đàn ông lúc xa lúc gần quen thuộc nhưng mơ hồ không rõ, khi thì là tiếng gọi lớn tiếng của chàng trai hăng hái, khi thì lại biến thành chất giọng trầm quyến rũ của đàn ông, cứ lặp đi lặp lại và vây quanh bên tai và trong đầu, không phân rõ được thực hư thật giả.

Lê Đông cảm thấy ngực giống như bị tảng đá lớn đè, nặng đến mức khiến người ta không thở nổi.

Cô nghiêng người khó khăn mở mắt, lọt vào tầm mắt chính là Thẩm Sơ Mạn đang cười toe toét, hai tay ôm lấy cô, đầu dựa sát vào trước ngực, sáng sớm sáu rưỡi còn đang ngủ say.

Cơ thể Lê Đông cẩn thận từng li từng tí lùi lại, sau khi thoát khỏi cái ôm thì đứng dậy từ trên giường, khóe mắt nhìn qua chiếc áo khoác vắt trên chỗ tựa lưng của ghế dựa trước.

Cho dù là màu sắc, kiểu dáng hay là chiều dài lớn nhỏ, chủ nhân của chiếc áo khoác không hiểu sao xuất hiện ở nhà này cũng không thể là cô được.

Sau khi những ký ức vụn vặt tối hôm qua trút bỏ cơn buồn ngủ thì chậm rãi quay lại.

Khi rửa mặt, Lê Đông vỗ nước lạnh lên mặt, muốn sắp xếp lại những mảnh vỡ ký ức, cuối cùng cũng chỉ nhớ được là Kỳ Hạ Cảnh khoác áo khoác lên người cô.

Hai người trên ban công mãi đến cuối cùng đều dựa vào lan can xi măng, không tự biết khoảng cách đã rút ngắn khiến mọi thứ đều có khả năng xảy ra.

Cảnh tượng sau đó trở lại năm mười tám tuổi, trong mơ, tên gọi treo trên miệng của Kỳ Hạ Cảnh vang lên, lặp đi lặp lại trong đầu khiến Lê Đông không dám nhớ kỹ nữa.

“Đông Đông, trên bàn của cậu có cái áo khoác này…”

Tiếng Thẩm Sơ Mạn gọi truyền ra từ trong phòng ngủ, cô gái dựa vào khung cửa ngáp được một nửa, bỗng nhiên kịp phản ứng lại: “Được rồi, tớ không nên hỏi thêm.”

Sáng sớm, cho Đồ Hộp ăn cơm như thường lệ, Thẩm Sơ Mạn mới biết được nhóc lông vàng vô cùng thông minh vậy mà là do Kỳ Hạ Cảnh nuôi, không thể tin mà nói: “Không phải hồi năm tuổi anh ta xém chút nữa bị Nhị Cáp cắn vào mông, từ đó nhìn thấy chó đều muốn tránh đi sao?”

Kỳ Hạ Cảnh cả người tức giận rời giường, lười để ý và phản ứng với người khác, nghe vậy thì sắc mặt vẫn không thay đổi mà rũ mắt nhìn Đồ Hộp ăn cơm, môi mỏng mím nhẹ, đôi mắt lạnh nhạt, người còn lạnh hơn gió lạnh tháng mười một thổi qua.

Thẩm Sơ Mạn bị chênh lệch múi giờ còn chưa chỉnh được, tối hôm qua uống rượu, đứng ở cửa ra vào vừa lạnh vừa buồn ngủ, ôm Lê Đông một cái rồi sau đó xoay người đi vào phòng ngủ để ngủ tiếp.

Sau khi Đồ Hộp cơm nước xong, theo thường lệ chơi đùa bên chân của Lê Đông, bởi vì tối hôm qua không gặp, lông vàng nhớ đến mức bệnh sáng nay càng nhiệt tình hơn.

Lê Đông bị nhào vào không còn cách nào, chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm lấy lông vàng, áo len màu xám đậm trong nháy mắt dính đầy lông chó.

Tâm trí của cô hoàn toàn rời rạc, tất cả cả đều hướng về ánh mắt chăm chú như có thật ở trên đỉnh đầu, giống như cảm giác căng thẳng, thậm chí khiến cô cảm thấy có chút đau bụng.

Sau khi Thẩm Sơ Mạn rời khỏi, ánh mắt này liền rơi đúng lên người cô, cho dù di chuyển như thế nào cũng theo sát phía sau như hình với bóng.

Về việc sau khi say rượu, cô nên hỏi thế nào.

Nên hỏi thẳng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hay là hỏi cô đã làm và nói những gì…

“Bác sĩ Lê có lẽ còn nhớ…”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phá vỡ sự im lặng trước như cũ, trong đó mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh không lâu và sự buồn ngủ, anh không nhanh không chậm mà hỏi cô: “Áo khoác không muốn trả lại tối hôm qua của tôi không?”

Không cho Lê Đông bất kỳ cơ hội để trốn tránh nào, Kỳ Hạ Cảnh sải bước chân dài đến bên cạnh cô, trên người mặc áo thun màu đen mỏng và rộng rãi, trong buổi sáng lạnh lẽo lất phất bay theo gió, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh.

Lê Đông cố gắng không để ý đến khoảng cách bị rút ngắn nhanh chóng giữa hai người, dời ánh mắt rồi bình tĩnh trả lời: “Sau khi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”

Bàn tay của Kỳ Hạ Cảnh vô tình ngăn miệng của lông vàng đang nhào đến, rũ mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt không biết nhìn đi đâu của Lê Đông.

Một lúc lâu sau, anh cúi người, bên môi hiện lên ý cười gian xảo, khàn giọng hỏi:

“Cô đang căng thẳng gì vậy?”

Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc đình trệ của Lê Đông vận hành với tốc độ như rùa, thì nghe thấy người đàn ông tiếp tục cười nói:

“Về việc tối hôm qua cô làm gì với tôi…”

Cố ý dừng lại, ánh mắt sáng rực của Kỳ Hạ Cảnh khiến cô không có chỗ trốn tránh: “Nếu thực sự tò mò, có thể hỏi tôi.”

“Tôi nhớ rất rõ.”

...

Bữa trưa đã hẹn ăn với Thẩm Sơ Mạn ở gần đây, thế là sau khi cuộc phẫu thuật buổi sáng kết thúc, Lê Đông bảo Tiểu Vu không cần chụp nữa.

Cô giải thích đơn giản: “Có chút chuyện riêng.”

“Được rồi, vừa hay em cũng đi ngủ trưa…”

Tiểu Vu đã thức đêm suốt mấy ngày liền, có trẻ tuổi hơn cũng chịu không được, quầng thâm dưới mắt sắp như gấu trúc, vẫn cười tủm tỉm nói như cũ: “Có điều, chị cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, em thấy hôm nay sắc mặt của chị không tốt lắm.”

Lê Đông khẽ ừm một tiếng: “Không sao.”

Đợi đến khi người đi rồi, cô nhìn có chút thời gian, cầm ly trước trên bàn lên rồi cúi người lấy túi đường đỏ từ trong ngăn kéo ra, đổ vào trong ly có quai và đứng dậy đi đến phòng trà rót nước nóng.

Kỳ kinh nguyệt đến sớm bất ngờ, khi cô rời giường cũng cảm nhận được bụng dưới ẩn ẩn quặn đau, hai tay lạnh buốt cả buổi trưa, muốn uống chút nước đường đỏ nóng trước từ từ, thực sự không ổn thì lại uống thuốc giảm đau.

Không biết có phải do tối hôm qua uống rượu hay không, kỳ kinh nguyệt lần này còn đau bụng dữ dội hơn trước đây, khi làm việc còn đỡ, bây giờ rảnh rỗi, dường như muốn dồn hết lực chú ý của cả người để chống lại đau đớn.

“Lớp trưởng?”

Lời hỏi thăm quen thuộc đánh gãy suy nghĩ, Lê Đông quay người đối diện với ánh mắt của hai người ở ngoài cửa phòng trà, chỉ thấy Từ Lãm cười híp mắt xông vào chào hỏi cô: “Tớ với lão Kỳ chuẩn bị đi thăm Chu Thời Dư, muốn đi cùng không?”

Đôi mắt đào hoa của Kỳ Hạ Cảnh cụp xuống, ánh mắt nhìn xuống cái ly trong tay Lê Đông, từ màu sắc và hơi nóng bốc lên khói trắng, không khó để nhận ra là nước đường đỏ.

Lòng bàn tay và mười ngón tay thon dài của cô gái dán chặt lấy cái ly nóng bỏng, đầu ngón tay dường như sợ lạnh mà hơi trắng bệch.

Da của Lê Đông vốn dĩ trắng lạnh, sắc mặt hơi mệt mỏi mất đi một chút huyết sắc, môi mỏng nhạt màu, động tác phản ứng chậm hơn bình thường nửa giây.

Giữa chân mày của Kỳ Hạ Cảnh hơi nhíu lại.

“Các cậu đi đi…”

Dường như cố tình né tránh ánh mắt của anh, từ đầu đến cuối Lê Đông đều nhìn Từ Lãm không chớp mắt: “Lát nữa tớ phải đi ăn cơm với Mạn Mạn.”

Từ Lãm gật đầu, cũng không ép buộc, trước khi đi thuận miệng hỏi: “Bốn người chúng ta khó khăn lắm mới tập hợp đông đủ, tối nay ăn thịt nướng cũng dẫn Thẩm Sơ Mạn theo?”

Lê Đông nghe xong thì đầu tiên là sững sờ, giống như là hoàn toàn quên mất việc hẹn ăn cơm, chậm nửa nhịp mới đồng ý: “Tớ hỏi cô ấy một chút.”

Nói xong thì cô nhẹ giọng tạm biệt với hai người, bưng ly sứ rời khỏi phòng trà, toàn bộ quá trình không giao lưu chút ánh mắt nào với Kỳ Hạ Cảnh.

“Đột nhiên làm sao vậy?”

Chờ đến khi người đi rồi, Từ Lãm lười biếng liếc mắt nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh: “Cậu với lớp trưởng đột nhiên cãi nhau? Bởi vì Thẩm Sơ Mạn bất ngờ trở về?”

Từ ngày đầu tiên quen biết, Thẩm Sơ Mạn với Kỳ Hạ Cảnh vừa nhìn đã khó chịu đối phương, gần như là khi chạm mặt là muốn cãi vã gây gổ.

Kỳ Hạ Cảnh không cho rằng câu hỏi thì cần phải có câu trả lời, nhấc mí mắt lên nhìn người: “Cậu cứ định vẫn luôn tiếp tục như vậy?”

“Tâm trí của cô ấy không ở trên người tôi…”

Từ Lãm thờ ơ cười: “Tự chuốc lấy nhục làm gì, đi thôi đi thôi.”

...

Ở nhà Lê Đông không phải kế lâu dài, dưới tác dụng của năng lực tiền giấy, Thẩm Sơ Mạn chỉ dùng một buổi sáng, không cần tốn nhiều sức đã mang tất cả hành lý đến khách sạn, sau khi sắp xếp xong hết mới đến điểm hẹn.

Hai người chọn một nhà hàng Tây với khung cảnh lịch sự tao nhã để dùng cơm trưa.

“Vì vậy…”

Thẩm Sơ Mạn bỏ miếng bò bít tết đã được cắt gọn gàng vào trong miệng, suy nghĩ một lát rồi thử tổng kết một đoạn dài mà Lê Đông vừa kể với cô ấy: “Cậu muốn kêu tớ giúp tìm quỹ hỗ trợ trẻ em đáng tin để Thịnh Tuệ nhận được hỗ trợ kinh tế sao?”

Không phải Lê Đông không muốn giúp đỡ Thịnh Tuệ, mà là cô gái nhỏ cảm thấy gánh nặng với ý tốt của cô, không chịu để cho Lê Đông đưa thêm tiền.

Nghe y tá phụ trách nói, hôm trước quỹ Cảnh Lễ của nhà họ Kỳ phái người đến qua lại với đứa nhỏ, thậm chí còn liên lạc với ba của Thịnh Tuệ, quá trình được thúc đẩy nhanh chóng.

Sau khi Thẩm Sơ Mạn nghe xong sự thật của câu chuyện, mấy lần lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói nhỏ: “Thật ra… Tớ cảm thấy có thể cân nhắc đến Cảnh Lễ một chút.”

Lê Đông nghe vậy thì ngạc nhiên.

“Mặc dù trong nhà họ Kỳ không có được mấy người tốt…”

Thẩm Sơ Mạn cẩn thận từng li từng tí nhìn Lê Đông, thận trọng tìm từ: “Nhưng theo tớ được biết, quỹ này đang làm việc thật, hơn nữa cũng phải người phụ nữ đó quản lý.”

“... Vì vậy tớ cảm thấy, nếu như Cảnh Lễ đồng ý giúp đỡ, lại thêm họ Kỳ từng đặc biệt dặn dò, có lẽ là một sự lựa chọn tốt đối với Thịnh Tuệ.”

Lê Đông cụp mắt, động tác cắt miếng bít tết dừng lại, một lúc lâu mới ngẩng đầu kéo lên nụ cười: “Ừm, tớ biết rồi.”

Tình cảm của cô đối với Cảnh Lễ rất phức tạp.

Quả thực Cảnh Lễ đã giúp đỡ khi nhà cô khó khăn nhất trong ba năm trung học, cho dù khi chuyện tình cảm giữa cô và Kỳ Hạ Cảnh bại lộ, cũng chưa từng dùng chuyện giúp đỡ để uy hiếp cô.

Nhưng cùng lúc đó, chính là bởi vì năm ấy chia tay vô cùng khó coi, nhà họ Lê còn không thể không bởi vì Chu Dữ Xuyên đi học cần tiếp tục xin giúp đỡ, khiến Lê Đông thật sự không muốn dính dáng đến Cảnh Lễ thêm nữa.

Nhưng mà cho dù có lý trí đến mức nào, cũng không thể cố gắng ngăn chặn được tình cảm của mình.

“Chuyện này cậu hoàn toàn có thể không quan tâm đ ến bất cứ thứ gì…”

Thẩm Sơ Mạn biết Lê Đông có nút thắt trong lòng: “Hơn nữa đây là cuộc sống của Thịnh Tuệ, cậu thực ra không cần phải vừa làm cha vừa làm mẹ.”

“Nhưng mà tớ sẽ giúp cậu nghe ngóng một chút, nếu như có tin tốt thì bàn tiếp.”

“Được…”

Lê Đông cũng không kiên trì, ngước mắt lên nhìn Thẩm Sơ Mạn đầy áy náy, nhẹ giọng nói: “Chuyện tớ giấu cậu, xin lỗi nhé.”

Thẩm Sơ Mạn liền biết chuyện mà Lê Đông muốn nói, đặt dao nĩa trên tay xuống, khuôn mặt nhỏ được trang điểm tinh tế bày ra nét mặt nghiêm túc: “Nói thế nào đây nhỉ, tối qua tớ thật sự rất giận, thật ra bây giờ cũng có hơi giận một chút.”

“Nhưng tớ nhanh chóng hiểu ra rồi, là cậu yêu đương, tớ lấy tư cách gì mà thay cậu bác bỏ tên họ Kỳ kia cơ chứ.”

“Mạn Mạn à…”

“Tớ nghĩ cậu giấu tớ chuyện này, bản thân cậu đã rất vất vả rồi…”

Thẩm Sơ Mạn lấy hai tay chóng mặt, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự thương hại và bất lực: “Nếu như tớ nhất quyết ép cậu đẩy anh ta ra, trường hợp của cậu sẽ chỉ càng khó hơn thôi.”

“Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, anh này không được thì có anh sau tốt hơn…”

Người phụ nữ tươi sáng và quyến rũ mỉm cười, giơ cánh tay gầy gò lên vỗ nhẹ lên đầu Lê Đông, nói ngang ngược hết sức: “Nói chung vẫn là câu nói đó, bây giờ chị đây có tiền rồi, dù cho thế nào đi chăng nữa, vẫn có thể nuôi được cậu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play