Hiển nhiên, hai người không hề muốn nhắc tới chuyện của mười năm trước, nên nói xong là im ngay, qua một hồi lâu vẫn chưa có dấu hiệu mở miệng khơi chuyện, bầu không khí xung quanh như đọng lại.
 
Cuối cùng, Kỳ Hạ Cảnh quyết định phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, chủ động vươn tay về phía Lê Đông: “Đưa danh sách cho tôi, hai ta chia nhau ra mua.”
 
Lê Đông đưa danh sách viết tay sang, đợi Kỳ Hạ Cảnh chụp ảnh xong rồi trả lại, sau đó hai người bắt đầu phân công nhau hành động.
 
Lê Đông không biết “nấu cơm” mà Kỳ Hạ Cảnh nói có thời hạn bao lâu, vừa hay thức ăn trong nhà đã gần hết, thế là mỗi thứ cô đều mua một chút.
 
Lúc cúi đầu chọn nguyên liệu, ở cách đó không xa có một đôi tình nhân đang cãi nhau om sòm: “Anh không thể cầm túi giúp em sao?”
 
Cô gái tức giận, trừng mắt nhìn bạn trai rồi không biết sao lại đột ngột giơ tay lên chỉ về phía Kỳ Hạ Cảnh ở đối diện: “Nhìn người khác yêu đương kìa, lúc bạn gái đi mua đồ cũng kè kè bên cạnh một tấc không rời. Anh thì hay rồi, chỉ biết đứng chơi điện thoại thôi!”
 
Lê Đông cau mày, quay đầu nhìn sang.
 
Thấy ánh mắt phán xét, tò mò của những người xung quanh đổ dồn về phía mình, chàng trai không chịu nổi nữa, lớn tiếng phản bác: “Đâu phải một tấc không rời? Không thấy anh ta cũng đi ra chỗ khác lựa đồ ăn sao?”
 
“Vậy anh nhìn thử xem người ta có cách bạn gái xa hơn hai mét không?”
 
Cô gái nổi trận lôi đình, miệng mấp máy liên tục, từ ngữ tuôn ra như suối phun: “Đã không đẹp trai như người khác thì ít nhất cũng phải tinh tế chút chứ, có thấy bạn trai người ta sợ bạn gái bị người khác đụng trúng nên lúc nào cũng để bạn gái đứng bên trong, sát kệ hàng không?!”
 
“Anh thì sao? Không đụng trúng em đã xem như cảm ơn trời đất rồi!”
 
“Hừ! Em rình xem bạn trai người ta còn dám ở đây soi mói anh? Anh nói mà, bảo sao nãy giờ cứ như đầu óc lên mây ấy!”
 
“Anh đã ăn cướp mà còn la làng nữa!”

 
Hai người cãi nhau um tỏi, đám đông xung quanh châu đầu xì xầm bàn tán khiến Lê Đông thật sự không nhịn nổi nữa, định lên tiếng giải thích: “Thật ra…”
 
“Mua xong rồi.”
 
Chẳng biết từ bao giờ mà Kỳ Hạ Cảnh đã xuất hiện phía sau lưng cô, đặt mấy bịch nilon đựng rau củ vào xe đẩy, lúc xoay người thoáng để lộ vòng eo săn chắc, khiến mấy cô gái xung quanh không kiềm được mà lôi điện thoại ra chụp trộm.
 
Nhưng cái người vô tình gây ra tranh cãi giữa cặp tình nhân kia lại chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần, đôi con ngươi đen láy ẩn sau mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm Lê Đông, miệng thốt ra một từ ngắn gọn, dễ hiểu: “Đói.”
 
“Thế mau về thôi.”
 
Nhớ tới nhiệm vụ nấu cơm quan trọng, Lê Đông lập tức buông bỏ suy nghĩ xen vào chuyện người khác, trong tiếng cãi cọ và xì xào bàn tán, cô vội theo chân Kỳ Hạ Cảnh rời khỏi đám đông ồn ào, náo nhiệt.
 
Vẫn là khoảng cách nửa cánh tay đầy nguy hiểm lại quen thuộc kia, khiến Lê Đông nhận ra bờ vai của Kỳ Hạ Cảnh rộng đến cỡ nào.
 
Lúc đứng phía sau anh, trong mắt sẽ chẳng thể chứa nổi bất cứ người hay vật nào khác, vì khi ấy mắt chỉ còn phản chiếu mỗi dáng người tam giác ngược cùng với phần eo thon gọn và đôi chân dài miên man của ai đó thôi.
 
Sau khi rời xa đám đông, Lê Đông kiểm tra lại nguyên liệu nấu ăn một lần nữa, xác định đã mua đủ thì đẩy xe về phía quầy tính tiền, đúng lúc này, từ đằng sau vang lên một giọng nói nghi vấn: “Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh?”
 
Người đàn ông trung niên chừng hơn năm mươi tuổi đứng cách họ vài bước đang nhìn họ chằm chằm, khi phát hiện hai người đúng là học trò đã tốt nghiệp nhiều năm của mình thì bật cười thành tiếng tỏ ý vui mừng.
 
Lê Đông nhận ra đây là giáo viên chủ nhiệm kiêm thầy dạy toán hồi cấp ba của mình – thầy An, tuy thầy nói hơi nhiều nhưng được cái rất nhiệt tình, luôn quan tâm học sinh, suốt ba năm cấp ba thầy ấy đã giúp Lê Đông rất nhiều.
 
Kỳ Hạ Cảnh cũng nhận ra thầy, hai người vội tiến lại gần chào hỏi.
 
“Nhìn từ bên cạnh thầy đã đoán là hai đứa rồi.” Thấy học trò ngày xưa nay đã trưởng thành, thầy An vui mừng khôn xiết, cũng không quên trừng mắt với Kỳ Hạ Cảnh: “Lê Đông thì thầy không dám chắc, nhưng thằng nhóc đã gây bao rắc rối hồi cấp ba thì đừng nói là tốt nghiệp, dù có hóa thành tro thầy cũng nhận ra đấy.”

 
Nghe đến đây, sự lạnh nhạt trong mắt Kỳ Hạ Cảnh thoáng biến mất, gượng cười nói: “Không đến nỗi đó chứ ạ.”
 
“Không đến nỗi?”
 
Thầy An giả vờ tức giận, hừ một tiếng thật lớn, sau đó quay sang “méc” Lê Đông: “Không bàn tới những lần khác, tính riêng cái buổi tối tự học hồi cuối năm mười hai thôi nhé, đã không chịu nghiêm túc ôn tập thì chớ, còn dám rủ rê Lê Đông trốn học ra ngoài chơi.
 
Trốn học cũng thôi đi, thằng nhóc thối nhà em lại dám ngang nhiên phóng pháo hoa ngay giữa sân trường mới ghê chứ.”
 
Lê Đông nhớ rõ ngày mà thầy An nhắc đến chính là ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của cô.
 
Ngày 22 tháng 12, ngày sinh nhật của cô cũng trùng với tên của cô, là Đông Chí, và tới tận bây giờ, Lê Đông vẫn còn nhớ như in tất cả sự kiện diễn ra vào tối tự học năm đó.
 
Khi ấy, vì phải đi học nên cô đã bỏ lỡ buổi lễ bắn pháo hoa ngày Giáng Sinh cực kỳ hoành tráng, khiến cô rất thất vọng, đúng lúc này, Kỳ Hạ Cảnh mất tăm mất tích cả ngày trời bỗng chạy thẳng vào lớp, nắm lấy cổ tay cô, chẳng nói chẳng rằng mà kéo cô ra ngoài.
 
Đây không phải lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh dắt cô trốn học nên cô đã ngoan ngoãn chạy ra khỏi trường với anh. Hai người cứ thế dạo bước trên đường phố vắng vẻ, tuy chẳng có mục tiêu nhưng lại cực kỳ hạnh phúc.
 
Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi thích tung hoành ngang dọc, không thể nào giấu nổi tâm tư trong lòng, dù ngoài mặt luôn ngậm kín miệng không nói, nhưng tình cảm sẽ tràn ra từ ánh mắt.
 
Lúc đồng hồ sắp điểm không giờ, Kỳ Hạ Cảnh dẫn Lê Đông tới bãi đất trống ngay phía sau trường học. Mười ngón tay đan nhau khẽ buông lơi, sau đó anh bước tới đứng trước mặt cô.
 
Như đã đoán trước được anh sẽ chuẩn bị cho mình một sự ngạc nhiên nên Lê Đông chỉ lẳng lặng đứng chờ Kỳ Hạ Cảnh mở miệng.
 
Khoảnh khắc kim đồng hồ chỉ đến số mười hai, phía sau cậu thiếu niên bỗng lóe lên vô số pháo hoa rực rỡ, tỏa ánh sáng năm màu sặc sỡ, xua tan màn đêm, chiếu sáng cả một vùng trời. Pháo hoa cứ thế nở rộ như mãi mãi không kết thúc.

 
Đêm ấy, cả trường học cùng chứng kiến bữa tiệc pháo hoa mỹ lệ này.
 
Nhưng chỉ mình Lê Đông mới biết nơi đó có một khung cảnh xinh đẹp, chói mắt hơn cả pháo hoa sặc sỡ trên bầu trời gấp trăm ngàn lần, và khung cảnh ấy chỉ có mình cô may mắn nhìn thấy thôi.
 
Cậu thiếu niên mà cô yêu sâu đậm đứng cách cô nửa cách tay, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc từ pháo hoa chói lòa chiếu xuống tóc, xuống vai anh, đẹp đến độ khiến con người ta không nỡ quấy rầy.
 
Trong mắt cậu thiếu niên bồng bột ấy chứa đầy tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
 
“Chúc sinh nhật lần thứ mười bảy của Lê Đông sẽ thật vui vẻ, mong em mãi mãi bình an, năm nào cũng có anh ở bên cạnh.”
 
“…”
 
Hiển nhiên, không phải ai cũng ngấm được món quà lãng mạn này, điển hình là thầy An, thầy ấy khẽ hừ nhẹ, tức giận mắng: “Sau đó thầy bảo em lúc cử hành nghi thức chào cờ phải lên đứng giữa sân trường đọc bản kiểm điểm, em có nhớ khi đó mình đã nói gì không?”
 
Nhớ tới hằng hà sa số chuyện vô liêm sỉ mà mình đã làm, Kỳ Hạ Cảnh khẽ bật cười, bình tĩnh cau mày: “… Khiêm tốn thừa nhận sai lầm, xin hứa lần sau còn dám nữa.”
 
Thầy An thấy anh vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ cà lơ phất phơ đó thì giận quá hóa cười: “Lúc đó thầy thật sự chỉ hận không thể tự mình xông lên đánh cho em một trận đấy.”
 
Thầy An đã hành nghề “trồng người” suốt mấy thập niên, trải qua rất nhiều lần phân rồi lại hợp, nên khi thấy Kỳ Hạ Cảnh và Lê Đông, thầy ấy nhỏ giọng cảm thán: “Nhiều năm trôi qua như vậy, thấy hai đứa vẫn còn ở bên nhau, đúng là không dễ dàng gì, thật tốt quá.”
 
Người nói vô tình người nghe có ý, nụ cười trên môi Lê Đông bỗng trở nên cứng đờ, cũng vội che đi cảm xúc lạ nơi đáy mắt.
 
Thầy An vỗ mạnh lên vai Kỳ Hạ Cảnh, cười nói: “Hồi trước thầy còn hay nói với các giáo viên khác rằng với tính tình điệu đà, thích khoe khoang của thằng nhóc nhà em, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lê Đông bỏ rơi cho mà xem.”
 
Kỳ Hạ Cảnh vẫn tỏ ra biếng nhác như cũ, cất giọng nói một câu nghe không ra là đang vui hay đang giận: “Thầy đừng trù ẻo em chứ.”
 
“Cũng đúng, mấy lời này không thể nói một cách tùy tiện được.” Thầy An bật cười sung sướng rồi quay đầu nhìn về phía Lê Đông: “Với cái tính hấp ta hấp tấp của thằng nhóc này, hẳn hai đứa đã sớm kết hôn rồi nhỉ? Có con chưa?”
 
Cảm giác chua chát trào dâng trong lồ ng ngực, Lê Đông cảm thấy cổ họng như bị kim châm, thật không biết phải giải thích thế nào, lời nói cứ nghèn nghẹn ở cổ không phát ra nổi.

 
Nói dối kiểu gì cũng sẽ bị vạch trần, thế là cô chần chờ một lúc rồi mở miệng: “Thật ra bọn em…”
 
“Vẫn chưa kết hôn ạ.”
 
Kỳ Hạ Cảnh ung dung cắt ngang lời thú tội của cô, khóe môi cong lên, ý cười lại chẳng tới đáy mắt: “Thầy đừng giục bọn em, áp lực lớn lắm.”
 
“Sao còn chưa kết hôn? Thằng nhóc nhà em làm gì thế hả?” Thầy An không hài lòng, mặt nghiêm lại, vô thức bày ra dáng vẻ người lớn trong nhà mà khuyên răn: “Thanh xuân của con gái có bao nhiêu năm đâu, đều dồn hết lên người em, thằng nhóc nhà em phải đối xử tốt với Lê Đông, đừng chuyện tốt không học lại học chuyện xấu, biết chưa?”
 
Người nói có ý tốt nhưng người nghe lại cảm thấy như bị châm biếm, Lê Đông siết chặt bàn tay, móng tay ghim vào da thịt, nhói đau: “Thầy…”
 
“Em biết rồi.” Kỳ Hạ Cảnh lại cắt ngang lời cô, chút ý cười trong mắt cũng theo đó mà tan biến, chỉ bằng mắt thường thôi cũng nhìn thấy thái độ của anh lạnh lùng hơn hẳn: “Là lỗi của em.”
 
Sau khi chào tạm biệt thầy An, hai người cuối cùng cũng được thả, sau đó chỉ biết im lặng đi xếp hàng tính tiền.
 
Phía trước có lác đác năm sáu người đứng chờ, trong bầu không khí căng như dây đàn, cuối cùng Lê Đông cũng không nhịn nổi nữa, quay sang nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hỏi: “Tại sao không giải thích?”
 
Kỳ Hạ Cảnh đưa lưng về phía cô, cất giọng lạnh lẽo như băng: “Giải thích chuyện gì?”
 
“Chuyện chúng ta đã chia tay từ lâu rồi ấy.”
 
“Cô tính giải thích thế nào?”
 
Kỳ Hạ Cảnh xoay người, cụp mắt nhìn cô, gằn từng chữ rõ ràng, lại như chất chứa lửa giận, ánh mắt sắc bén như dao găm, chớp mắt đã đâm thủng trái tim cô: “Bảo rằng sau khi thi đại học, cô chẳng nói chẳng rằng âm thầm sửa lại nguyện vọng, chỉ còn mỗi mình tôi cứ như kẻ ngốc không hay biết gì, bị mọi người nắm mũi dắt đi sao?
 
Hay là nói khi đó cô chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Em mệt lắm” rồi lập tức hạ quyết tâm chia tay, chỉ hận không thể chạy trốn tới chân trời góc biển, để tôi mãi mãi cũng không tìm thấy?”
 
Từng lời nói trào phúng của anh chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim, nhưng anh vẫn không dừng lại mà tiếp tục chất vấn cô gái đang hốt hoảng trước mặt: “Lê Đông, cô đặt tay lên ngực tự hỏi xem, cô có thể giải thích rõ ràng không?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play