“Cái con bé hư hỏng này, xem anh chơi chết em thế nào!”
Tống Hải Thành bắt đầu màn ‘dạo đầu’ tay anh mò mẫm xoa nắn đôi gò đào, nắn bóp đã tay anh lại dùng miệng ngoạm, mút lấy mút để.
Cơ thể cô khẽ rung theo từng chuyển động của Tống Hải Thành, đôi mắt cô nhắm nghiền miệng không ngừng uhm…a… những âm thanh đầy ám muội.
Đến khi tay anh lần mò xuống cô bé ẩm ướt của cô, ngón tay anh khẽ chạm vào ‘hạt ve’ điểm nhạy cảm cô như giật bắn người lên, cảm giác rất khác so với trong mộng cảnh.
Cô bé của Lâm Ý Hân bắt đầu tiết ra dung dịch gì đó, ngón tay Tống Hải Thành không còn mân mê hạt ve nhạy cảm nữa, một ngón tay đã chen vào bên trong cô bé, cố chui vào đường hầm khoái cảm.
Một ngón, rồi lại hai ngón, chen lấn chui vào bên trong, cơ thể cô như co giật không còn có thể nằm yên được, miệng cô lại rên rĩ nỉ non với Tống Hải Thành.
“Thành Thành, anh cho vào đi, không thì em chết mất!”
Dường như Tống Hải Thành chỉ chờ có câu nói đó thôi, cô vừa nói dứt câu, cậu nhỏ của anh cũng đã đứng trước cửa hang động, anh cầm khúc thịt to lớn đã cứng từ lâu nhẹ nhàng ve vẩy bên ngoài cô bé, cậu nhỏ Tống Hải Thành trêu ghẹo cô bé của Lâm Ý Hân, khiến cô bé không kiềm được mà tiết ra ồ ạt cái dung dịch mê người kia.
Được đà Tống Hải Thành đẩy cậu nhỏ mình nhanh chóng chui vào, nông sâu hết mức có thể, thú thật thì anh đã rất muốn làm chuyện này từ khi mới được gặp cô lần đầu.
Một dòng máu đỏ chảy từ bên trong cô ra, cơ thể Lâm Ý Hân như co rút lại, mặt nhăn nhó đầy đau đớn. Thấy thế Tống Hải Thành vội vàng rút cậu nhỏ ra, anh không tin vào mắt mình đây lại là lần đầu của cô.
Tống Hải Thành nhanh chóng hạ người nhẹ nhàng thủ thỉ vào bên tai cô, “không sao em cứ thả lỏng sẽ mau chóng không còn đau nữa!”
Đôi mày Lâm Ý Hân cau lại giờ cũng dần thả lỏng, một lần nữa Tống Hải Thành đưa cậu nhỏ của mình vào bên trong, nhưng lần này nhẹ nhàng chậm rãi hơn, anh tự trách tại sao khi nãy lại gấp gáp đưa nhanh vào như vậy, khiến cho người con gái dưới thân mình phải chịu đau như thế.
Đôi mày Lâm Ý Hân giãn hẳn ra, cô giờ đây không còn cảm giác đau đớn kia nữa, thay vào đó nó đã nhanh chóng chuyển thành khoái cảm, cô muốn được cảm nhận những chuyển động ở dưới thân, tay Lâm Ý Hân ôm ghì lấy cổ Tống Hải Thành.
“Thành Thành, anh có…yêu em không?” giọng cô đột ngột phát ra bên tai anh, cơ thể anh như được truyền thêm nội lực bắt đầu đẩy nhanh tiến độ thúc nhanh hơn một chút nhưng anh vẫn không dám quá mạnh, sợ cô lại đau.
“Anh yêu em chết mất…từ lúc gặp em…anh chỉ mong được…ở bên cạnh em…dính suốt lấy em…” giọng anh ngắt quãng nhưng lại cành khiến cô chết ngất, vì mỗi lần anh ngừng nói lấy hơi cũng là lúc cậu nhỏ anh chui sâu hơn một chút.
“A…uhm…em cũng yêu anh chết mất” Lâm Ý Hân lại thủ thỉ bên tai anh.
“Anh sắp chết vì em rồi đây này…của em chật quá…nó làm anh phát điên…chỉ muốn mau chóng…được bắn vào bên trong…”
“Em muốn được sinh con cho anh…nhưng không phải bây…giờ, em còn đi học đó!” Lâm Ý Hân có chút cuốn.
“Anh biết mà, bởi thế nên anh đã cố kiềm chế, không muốn chạm vào em cho đến ngày kết hôn, nhưng hôm nay anh lại phá vỡ nó mất rồi!” Tống Hải Thành đột ngột ngừng lại, anh chống tay nằm đè sát lên người cô, cậu nhỏ vẫn nằm yên bất động bên trong cô bé.
“Em biết, nhưng em lại rất thích cảm giác này, nó không giống như những thứ em tưởng tượng trong mơ!” Lâm Ý Hân cắn nhẹ vào vành tai Tống Hải Thành làm cho anh như mất kiểm soát lại tiếp tục luân động phần thân dưới thỏa mãn dục vọng của cả hai.
“Chúng ta đính hôn nha! Sau khi tốt nghiệp, em phải nhanh chóng làm phu nhân của Tống Hải Thành anh!” chợt nghĩ tới gì đó Tống Hải Thành lần nữa lên tiếng, anh muốn nhanh chóng công khai với thiên hạ cô là của anh, không ai được phép có ý nghĩ gì với cô nữa.
"Đính hôn sao, gấp vậy sao?"Lâm Ý Hân dùng tay giữ anh dừng lại chuyển động dưới thân, ngạc nhiên nói.
“Anh muốn tất cả mọi người đều biết, em…là…của…anh” Tống Hải Thành nhấn mạnh bốn chữ cuối.
Lâm Ý Hân nở một nụ cười, cô nhướng người hôn lên môi anh, cả hai lại lần nữa tiếp tục cuộc yêu, mau chóng ‘giải thuốc’ cho cô.
Dây dưa mãi không dứt suốt mấy giờ liền, trời đã tối lúc nào không hay, hai con người trần như nhộng nằm quấn lấy nhau, cơ thể cô mệt lã nằm vật ra giường không cữ động nổi, bữa cơm buổi chiều như đã được tiêu hóa hết nhờ vận động nhiều.
Cô mệt mỏi nằm gối đầu lên tay anh, mắt lim dim dần chìm vào giấc ngủ.
“Em có đói không, anh gọi đồ ăn lên, em muốn tắm trước hay là ăn trước!” Tống Hải Thành hôn lên trán cô ân cần hỏi.
“Em mệt lắm, chỉ muốn ngủ, em ngủ một chút, chút nữa dậy rồi tắm sau, vã lại cũng không còn sức để ngồi dậy ăn rồi!” Lâm Ý Hân lười biếng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT