Cổ Mộc Anh bỏ xấp tài liệu xuống bàn, đưa tay nớ lỏng chiếc cà vạt.
‘Có chuyện gì thì nói nhanh đi’.
//Thanh tra Cố muốn gặp Chủ tịch.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “ông ta đến đây làm gì chứ?”
//Tôi cũng không rõ.
‘Mời ông ấy đến phòng tiếp khách’.
Anh trợ lý của Cổ Mộc Anh gật đầu rồi rời đi…
……………
Cổ Mộc Anh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đứng lên đi về phía phòng khách, vừa đẩy cửa phòng khách ra đã thấy Cố Hiểu Đình ngồi trang nghiêm trên sofa, nét mặt trầm ngâm. Cổ Mộc Anh ôn tồn lên tiếng hỏi “cơn gió lành nào đưa lão Cố đến thăm tôi vậy?”
Cố Hiểu Đình thở dài “lão Cổ, ông thế nào rồi?”
‘Tôi vẫn rất ổn’
Cố Hiểu Đình cười hiền hoà “Vậy thì tốt rồi”.
Cổ Mộc Anh rót tách trà đưa đến cho Cố Hiểu Đình “lão Cố uống tách trà trước đi đã!”
Cố Hiểu Đình nhận lấy tách trà nhưng không uống, chỉ ngồi mân mê.
Thấy Cố Hiểu Đình tỏ vẻ không vui, lòng Cổ Mộc Anh có chút thấp thỏm.
*Lão Cổ, vài ngày trước Cổ Mộc Ngôn đã đưa cả đội quân và vô số vũ khí đến nhà họ Từ. Chuyện này ông có nghe qua chưa?"
‘Ờ…có chuyện này nữa sao?’
Cố Hiểu Đình nhíu mày “ông thật sự không hay biết gì sao?”
‘Tất nhiên rồi!’
*Lão Cổ, ông cũng biết tình hình của Cổ gia hiện tại ra sao mà…đúng không?
Cổ Mộc Anh trầm tư không lên tiếng.
*Lão Cổ, từ phía chính phủ hiện giờ đang cho người âm thầm điều tra họ Cổ và đang chuẩn bị cho Cổ Mộc Ngôn đình chỉ công tác.
Cổ Mộc Anh kinh ngạc “ông bảo sao?”
Cố Hiểu Đình đặt tách trà xuống và đứng lên “tôi đến để báo cho ông biết…cũng không tiện ở lại lâu, tôi phải về đây”.
Cổ Mộc Anh thoáng buồn, vì giữa ông và Cố Hiểu Đình dù sao thì cũng là chỗ giao tình nhiều năm, nay họ Cổ gặp nạn…Cố Hiểu Đình liền né tránh, sợ liên luỵ.
*Phải rồi lão Cổ, còn có chuyện mười lăm phần trăm cổ phần của Vân Linh…tôi thấy Hàn Hàn đang đưa đơn kiện tụng đó.
‘Tôi biết rồi, cảm ơn ông nhiều lắm lão Cố’.
*Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp ông và Cổ gia. Nhưng tôi nghĩ ông nên suy nghĩ kỹ lại những gì Hàn Hàn đã từng thương lượng với ông.
‘Những gì Tiểu Hàn từng thương lượng với tôi sao?’
Cố Hiểu Đình tiếp tục bước về phía trước “đúng vậy”.
Cổ Mộc Anh cười khổ “Cuối cùng thì con nhóc đó đã nói gì với ông vậy lão Cố?”
*Những gì nên nói thì con bé đã nói cả rồi.
‘Vậy ông có biết chuyện Tiểu Hàn ép tôi rời khỏi ghế chủ tịch và cả chuyện nó thông đồng với Từ Diện Tư bắt cóc mẹ của tôi…ông có biết không?’
*Cổ lão phu nhân không phải bị bắt cóc. Hàn Hàn ép ông thoái vị sao?
‘Ông làm sao mà biết được con bé đã biến thành một người khác…nó xảo quyệt hơn, nham hiểm hơn…và thủ đoạn cũng nhiều hơn. Ông như vậy mà tin tưởng nó sao lão Cố?’
*Con bé không hề sai, số cổ phiếu đang nắm trong tay là của nó thật sự là của nó. Thử nghĩ mà xem, nếu nó không mua thì có phải đã rơi vào tay kẻ khác rồi không? Lúc đó Cổ thị sẽ rơi vào tay kẻ khác, ông có cơ hội để giành lại sao?
Cổ Mộc Anh sững sờ “gì chứ lão Cố, ông bị con bé đó tẩy não sao?”
*Không ai có thể tẩy não được Cố Hiểu Đình tôi, tôi biết phân biệt đúng sai. Ông đừng xem tôi như một tên khờ có được không?
Cổ Mộc Anh cười lạnh “Vậy ông nghĩ thế nào về vụ tai nạn của con trai ông đây lão Cố?”
Cố Hiểu Đình nheo mắt “ý ông là sao?”
‘Vậy ông không cảm thấy vụ tai nạn xảy ra quá trùng hợp sao?’
*Trùng hợp như thế nào, ông nói đi!
‘Tại sao sớm không xảy ra tai nạn, muộn không xảy ra tai nạn, mà lại xảy ra vào ngày đính hôn? Camera quan sát lại bị xoá clip ngay lúc xảy ra vụ tai nạn’.
Càng nghe Cổ Mộc Anh phân tích Cố Hiểu Đình càng nhíu chặt mày “Vậy ông nghi ngờ ai đã ra tay?”
‘Ông nghĩ xem, Yên Thành xảy ra chuyện thì ai là người có lợi nhất?’
Cố Hiểu Đình quay đầu nhìn Cổ Mộc Anh “ông nghi ngờ con gái của ông sao?”
‘Tôi thấy nó là người đáng nghi nhất’.
*Cổ Mộc Anh, ông điên rồi nên mới nghĩ con gái của mình như vậy. Trước đây đúng thật là tôi cũng từng nghi ngờ Hàn Hàn, nhưng sau đó thì tôi lại nghĩ khác…không có lý do gì khiến con bé phải làm như thế.
‘Sao lại không, Tiểu Hàn không đồng ý gả cho Yên Thành…người đàn ông mà nó yêu thích chính là Từ Diện Tư!’
Cố Hiểu Đình thoáng kinh ngạc “ông cứ yên tâm đi lão Cổ…bất luận là kẻ nào, nếu đã dám động đến con trai của Cố Hiểu Đình thì xác định rõ đường về vậy. Nhưng tại sao ông lại bán đứng con gái của mình?”
‘Tôi chỉ nói sự thật!’
*Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con. Cổ Mộc Anh ông lại muốn dồn con gái mình vào đường chết…đúng là thế gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cổ Mộc Anh liếc nhìn Cố Hiểu Đình rồi thầm cười, ông đoán được Cố Hiểu Đình đang có sự nghi ngờ Cổ Mộc Hàn “hai người tốt nhất là nên cắn xé nhau thật mạnh vào”.
Cố Hiểu Đình tiếp tục đi và suy nghĩ đến những lời của Cổ Mộc Anh vừa nói “đúng là càng nghĩ càng thấy hợp lý”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT