*Mộc Anh, anh về rồi à?

Chát…

Giả Thiên Thiên ngơ ngác nhìn Cổ Mộc Anh, cảm giác nóng rát rất nhanh được lan truyền khắp nửa khuôn mặt, nước mắt cô chợt lăn dài.

*Mộc Anh, sao lại đánh em?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng và chất chứa muôn vàn nỗi oan ức của Giả Thiên Thiên mà Cổ Mộc Anh phải nhíu chặt mày. Cũng chính bởi cái vẻ ngoài thánh thiện này mà ông đã tin tưởng cô suốt mười năm qua, để rồi hôm nay ông phải bất lực với chính bản thân mình. Đánh cô một tát tai mà ông đã đau lòng như ai cào xé, nhớ đến việc cô đã làm với con gái mình mà Cổ Mộc Anh ngán ngẩm thở dài!

*Tại sao vậy anh?

‘Tại vì cô xứng đáng nhận được nó!’

Cổ Mộc Anh không nói gì thêm, ông chỉ quay mặt rời đi, ông thật sự không muốn nhìn thấy Giả Thiên Thiên…ông sợ rằng mình sẽ bị mềm lòng trước những giọt nước mắt của cô, chỉ để lại một câu “chúng ta ly hôn đi!”

*Cổ Mộc Anh, anh phải cho em một lời giải thích hợp lý “tại sao?”

Cổ Mộc Anh lạnh mặt, đến giờ phút này mà Giả Thiên Thiên vẫn thản nhiên hỏi ông câu này.

‘Tại sao cô lại ra tay hại Tiểu Hàn?’

Giả Thiên Thiên kinh ngạc ‘‘anh…anh vừa nói gì?’’

Cổ Mộc Anh cười khẩy ‘‘Giả Thiên Thiên, cô thật giỏi đóng kịch!’’

*Anh nói vậy là sao?

Nhìn Giả Thiên Thiên hai tay nắm chặt ống quần, Cổ Mộc Anh khẽ lắc đầu “tôi mệt rồi!”

*Em…

‘Cô có biết…chính hành động ngu xuẩn của cô đã khiến cho Cổ thị phá sản không?’

*Sao có thể chứ!

Cổ Mộc Anh đi thẳng lên lầu, ông thật sự rất mệt mỏi.

‘Chúng ta ly hôn thôi, Giả Thiên Thiên!’

Giả Thiên Thiên ngã bệt ra sàn nhà “không thể nào…Minh Nguyệt Hà…tất cả là tại cô!”

…………

Tại khu biệt thự cao cấp trong khu phố phượng hoàng, đây là khu biệt thự của Từ Diện Tư…nó được thiết kế theo ý tưởng của anh và nó thành công ngoài mong đợi của anh. Là khu đất đắt đỏ nhất Hoa Hạ, chỉ có giới thượng lưu mới có khả năng sờ đến.

Minh Nguyệt Hà cũng sở hữu được một căn trong khu biệt thự cao cấp này. Cô đang ngồi vắt vẻo chân, nghe điện thoại báo tin…cô nhàn nhã trượt xem, và rồi cô không khỏi giật mình “sao lại có thể chứ? Rõ ràng là mình đã xoá đoạn clip này rồi mà và mình cũng đã khóa bảo mật rồi mà, là kẻ nào lại có thể bẻ khóa bảo mật của mình vậy chứ? Mình muốn giấu đoạn clip này là để lợi dụng Giả Thiên Thiên làm việc cho mình”.

Reng…

Tiếng chuông cửa reo lên, khiến cho dòng suy nghĩ của Minh Nguyệt Hà dừng lại.

Vừa mở cửa đã thấy Giả Thiên Thiên mang theo nét mặt hung tợn bước vào…

Chát.

Một tát tai rơi xuống mặt Minh Nguyệt Hà vừa nhanh vừa dứt khoát, khiến Minh Nguyệt Hà không kịp trở tay.

‘Giả Thiên Thiên, cô điên à?’

*Điên! Đúng vậy, tôi đang điên đây.

Minh Nguyệt Hà cười cười "sao Giả tiểu thư lại nổi đóa vậy? Là chuyện đoạn clip sao? Hay chuyện Cổ thị phá sản? Hay…Cổ Mộc Anh đòi ly hôn với Giả tiểu thư rồi?:

Giả Thiên Thiên như muốn ăn gan uống máu Minh Nguyệt Hà “Cũng tại cô và cái mưu kế ngu ngốc của cô mà giờ tôi thành thế này, còn Cổ thị nữa!”

Minh Nguyệt Hà cười ha hả “trách ai…là tại Giả tiểu thư ngu ngốc, làm có chút chuyện vặt vãnh cũng không xong!”

Ngay lập tức Giả Thiên Thiên nhào đến túm lấy Minh Nguyệt Hà nhưng bị Minh Nguyệt Hà hất ra và ngã xuống sàn nhà.

‘Loại đàn bà ngu ngốc như cô mà cũng tồn tại được đến ngày hôm nay, đúng là một kỳ tích đó Giả Thiên Thiên!’

*Rắn rết, Minh Nguyệt Hà…cô là loại rắn rết.

‘Mình như nhau cả thôi mà Giả Thiên Thiên!’

……………

‘Già, có gì phiền não mà thấy già ngồi trầm tư thế?’

Từ Diện Tư cười nhạt ‘‘Hàn Du cậu cũng biết quan tâm đến người khác nữa à? Ngạc nhiên đấy!’’

Hàn Du lạnh mặt “Hừ…tôi có lúc nào không quan tâm đến già!”

“Bớt đi…ai cần ai bảo”.

‘Phải chăng do già bị Cổ tiểu thư cho ăn rổ bơ nên thấy khó tiêu, đúng không?’

“Câm miệng!”

Hàn Du bĩu môi "vậy thì đúng rồi còn gì’’

Ngừng vài giây, Hàn Du lại nói vu vơ ‘‘haiz…không biết từ khi nào mà Cổ tiểu thư lại trở thành mạch sống của già nhỉ!’’

Sắc mặt Từ Diện Tư biến đổi liên tục, nếu có thể thì anh sẽ cắt đi cái lưỡi của Hàn Du để cậu ta không còn nói được nữa.

Cảm nhận được Từ Diện Tư đang khó chịu, khí lạnh lại bủa quanh mình, Hàn Du chợt rùn mình rồi nhanh chóng chuyển đề tài.

‘Già, nghe tin gì chưa?’

Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Hàn Du nhưng không lên tiếng.

‘Cổ Mộc Anh đang xoay tiền, mấy hôm nay các cổ đông đang lần lượt đòi rút vốn đầu tư’.

“Thế Tiểu Hàn đâu?”

‘Già đừng hỏi đến Cổ tiểu thư nữa, những ngày qua cô ấy như biến mất khỏi trái đất vậy’.

Từ Diện Tư nghe lòng nặng trĩu “nhóc con này, gần đây có gì đó thần thần bí bí, đã thế còn dám bơ mình. Theo lý mà nói thì nhóc con phải ra tay giúp ba mình và Cổ thị, nhưng sao thấy có vẻ như cô ấy rất hững hờ”.

‘Già nghĩ Cổ tiểu thư đang làm gì và ở đâu?’

Từ Diện Tư vuốt cằm “Tra hành trình cô ấy gần đây!”

‘Già đợi tôi một lúc’

Từ Diện Tư không nói gì!

Một lúc sau…

‘Có rồi già, tra ra được nơi ở của Cổ tiểu thư rồi!’

Bao nhiêu âm u trên mặt Từ Diện Tư liền biến mất “Tiểu Hàn đang ở đâu?”

‘Khu biệt thự cao cấp trong chân núi!’

Từ Diện Tư nhíu mày “có nhầm lẫn gì không đó?”

Hàn Du giật giật mi mắt ‘‘Cổ tiểu thư đang ở ngoại thành’’.

“Chuẩn bị xe đến đó”.

……………

‘Tiểu Hàn, em có đọc tin tức trên mạng chưa?’

- Em có thấy qua!

‘Anh cũng không ngờ ả Giả Thiên Thiên kia lại ra tay với em, để anh xử lý ả’.

Cổ Mộc Hàn cười lạnh “không cần đâu, cứ để đó…em sẽ từ từ tính sổ với cô ấy”.

Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhìn vào màn hình lap top"Giả Thiên Thiên cũng là bị kẻ khác lợi dụng thôi mà’’.

Ầm…

Hà Kính Phong đập mạnh xuống mặt bàn "đoạn clip chỉ quay được cảnh Giả Thiên Thiên hạ thuốc em, nhưng không quay được cảnh cô ta tiếp xúc với người khác trong bữa tiệc’’.

- Bao nhiêu đó cũng đủ khiến cô ta bị ném đá rồi!

‘Nhưng sao em nghĩ rằng cô ta bị kẻ khác lợi dụng?’

- Đơn giản thôi, vì một mình cô ta sẽ không thể tách Từ Diện Tư ra khỏi em và thực hiện kế hoạch đưa em với Mộ Học Nhữ lên giường. Hơn nữa thì đoạn clip quay rõ cảnh Giả Thiên Thiên hạ thuốc em như vậy, kẻ đó là muốn dùng đoạn clip này để uy hiếp Giả Thiên Thiên làm việc cho họ.

‘Tiểu Hàn, em rất thông minh!’

Reng…

Cổ Mộc Hàn nhìn Hà Kính Phong "ai đến vậy chứ?’’

Hà Kính Phong nhún vai ‘‘anh làm sao biết được, anh mới về nước thì làm gì có bạn bè!’’

Cổ Mộc Hàn bước ra mở cửa, vừa mở cửa thì cô đã phải kinh ngạc “Tư Tư, sao anh lại…”

Từ Diện Tư ôm chầm Cổ Mộc Hàn vào lòng “nhóc con, em trốn giỏi thật đấy!”

Cổ Mộc Hàn nhàn nhạt lên tiếng “giỏi sao bằng anh, không phải anh đã tìm được em rồi đó sao?”

Từ Diện Tư thầm nghĩ “Hừ…tên Hàn Du này cũng không đến nỗi ăn hại cho lắm!”

- Tìm em có việc gì?

Từ Diện Tư không trả lời, chỉ đi thẳng vào phòng khách và đặt mông xuống sofa, tự nhiên nhiên như nhà của mình.

Hà Kính Phong thở dài “haiz…thiên hạ đồn đoán ông chủ Từ cái gì cũng có, nhưng tôi lại thấy ông thiếu một thứ!”

Từ Diện Tư lạnh mặt “thứ gì?”

‘Thiếu lịch sự!’

Từ Diện Tư đen mặt.

Cổ Mộc Hàn cười khúc khích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play