Sau hai chặng bay dài gần mười tiếng Ninh Hạ đã đặt chân đến nơi cô hằng mơ ước. Tới nơi cũng là lúc trời đã tối. Vì cô không biết ký túc xá dành cho du học sinh ở đâu nên bác tài xế taxi đành thả cô xuống ở phía ngoài cổng trường. Cô phải kéo theo chiếc vali nặng trịch một đoạn đường khá xa. Tới khi cô không chịu được nữa vì quá mệt thì có một bạn nam sinh Trung Quốc nhìn thấy và kéo giúp cô vali về ký túc xá. Cô ngại ngùng nói cảm ơn cậu ta. Bữa điểm tâm trên máy bay đã tiêu hóa hết từ lâu, bụng cô đã bắt đầu gào thét. Nhưng vì cô phải hoàn thành một vài thủ tục để nhận phòng nên không thể đi ăn ngay. Đón tiếp cô là những du học sinh tình nguyện viên trong ký túc xá. Họ khá nhiệt tình. Nhưng vì họ không biết nói tiếng Trung, còn cô không thể nói tiếng Anh nên bầu không khí khá trầm mặc, yên lặng tới nỗi thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bụng cô réo sôi.

Cuối cùng thì cô cũng được hai bạn tình nguyện viên mang giúp đồ và dẫn lên phòng. Bạn tình nguyện viên nam gõ cửa, mở cửa là một cô gái - người sẽ là bạn cùng phòng của cô. Cô gái đó vừa mở cửa ra liền hỏi bằng tiếng Trung:

- (Bạn là người nước nào)

Ninh Hạ liền đáp lại bằng tiếng Trung:

- (Người Việt Nam)

Sau khi nghe thấy Ninh Hạ trả lời, cô gái liền đẩy cửa rộng ra cho cô và hai bạn tình nguyện viên mang đồ vào. Sau khi đã xách hết đồ giúp cô vào, hai bạn tình nguyện viên rời đi. Trong phòng chỉ còn hai người, cô gái kia liền hỏi Ninh Hạ:

- Em sang đây học gì vậy?

- Ơ! Chị nói được tiếng Việt ạ? Chị là người Việt Nam à?

Vì ban đầu cô gái đó nói chuyện bằng tiếng Trung nên Ninh Hạ vốn tưởng cô ta không phải là người Việt Nam nên khi nghe cô ta nói tiếng Việt Ninh Hạ đã rất ngạc nhiên. Cô gái kia liền nói:

- Ừ, chị là người Việt Nam. Chị đến trước em nửa năm.

Ninh Hạ cười nói:

- Ồ, vậy ạ. Em sang đây học khóa một năm tiếng Trung. Chị học gì vậy ạ?

Cô gái trả lời:

- Chị cũng thế.

Ninh Hạ vừa nói chuyện vừa lấy đồ đạc của mình từ trong vali ra cất vào tủ. Vì mới quen, phần cũng vì vừa phải đi một chặng đường dài nên cô khá mệt, không muốn nói chuyện nhiều. Sắp xếp đồ đạc xong cũng đã là mười giờ đêm, Ninh Hạ liền đi tắm rồi leo lên giường ngủ. Vì rất mệt và buồn ngủ nên vừa đặt lưng xuống cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Sau một giấc ngủ dài, không mộng mị, mười giờ sáng hôm sau Ninh Hạ mới tỉnh giấc. Vì giường cô ở cạnh cửa sổ nên vừa mở mắt cô đã nhìn thấy ánh nắng rực rỡ bên ngoài. Cô lập tức vùng dậy gấp chăn, xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Cô gái cùng phòng cũng đã dậy từ lâu. Cô ấy đang ngồi ở bàn của mình chăm chú xem sách gì đó. Nhìn thấy Ninh Hạ từ nhà vệ sinh bước ra, cô ấy hỏi:

- Trưa nay em có đi nhà ăn ăn trưa không? Nếu chưa biết nhà ăn ở đâu thì đi cùng chị.

Ninh Hạ đáp:

- Ôi em có chị ạ. Từ trưa hôm qua tới giờ em vẫn chưa ăn gì cả. Giờ đang đói meo đây ạ.

Cô gái kia nói:

- Thế em chuẩn bị thay quần áo rồi đi thôi.

Sau khi chuẩn bị xong, hai cô gái cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm. Vừa bước vào, Ninh Hạ đã bị choáng ngợp bởi quy mô của nó. Nhà ăn có ba tầng và tầng nào cũng rất rộng, rất nhiều cửa tiệm bán đồ ăn. Vì biết trước người Trung Quốc ăn rất cay nên Ninh Hạ chủ động gọi một suất cơm thịt gà không cay. Trong khi chờ đồ ăn mang ra, cô nhìn các bạn xung quanh. Vì đang là giữa trưa, sinh viên đã tan học nên nhà ăn rất đông. Ai nấy đều một tay và thức ăn vào miệng nhai, tay kia thì lướt điện thoại, mắt thì không nhìn vào đĩa cơm mà nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng đọc thấy gì hay lại tủm tỉm cười. Có khi một nhóm ba bốn bạn đi ăn cùng nhau nhưng chẳng ai nói với ai câu nào vì ai cũng đang chìm đắm trong chiếc điện thoại của mình. Xét về góc độ vệ sinh thì điều này khá là có ích. Nhìn thấy những cảnh tượng này Ninh Hạ khá là kinh ngạc. Cô chưa bao giờ bắt gặp cảnh tượng như thế ở Việt Nam. Khi cô còn đang ngơ ngác thì một đĩa cơm đầy đã xuất hiện trước mặt cô. Người phục vụ đã mang cơm ra. Vì cô quên không bảo chủ quán lấy ít cơm nên họ đã lấy cho cô một bát cơm to như thường lệ.

Sau khi ăn xong hai cô gái rủ nhau ra về. Trên đường đi về cô chợt nghĩ thầm: "Ô, mình vẫn chưa biết tên chị cùng phòng là gì. Nhưng chị ấy không hỏi mình tên gì cả, liệu mình có nên hỏi tên chị ấy không nhỉ?" Đang suy nghĩ miên man, Ninh Hạ chợt thấy đằng trước có một người đang đi xe đạp, bóng dáng có chút quen mắt hình như cô đã từng gặp nhưng trong khoảnh khắc không nghĩ ra là đã gặp ở đâu. Khi cô đang cố hồi tưởng lại thì cô bạn cùng phòng lên tiếng:

- Em có muốn đi siêu thị mua đồ dùng cá nhân không? Chị cũng muốn mua chút đồ, em đi cùng nhé?

Vì Ninh Hạ cũng cần mua thêm vài thứ nên cô đồng ý luôn.

- Vâng. À em tên là Ninh Hạ. Em vẫn chưa biết tên chị là gì ạ?

- À, chị tên là Linh Anh. Tên của em hay quá. Em họ Ninh luôn à?

- Vâng. Chị gọi em là Hạ cũng được ạ.

Cuộc nói chuyện này đã khiến cho Ninh Hạ quên luôn hình ảnh về người đi xe đạp kia. Cô mau chóng đi tới siêu thị, dường như không còn bận tâm gì đến người đó nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play