3.
Nước mắt sớm đã vỡ đê, tôi siết chặt nắm đấm, vẫn không muốn tin.
Giọng tôi run rẩy: "Vì sao?"
Phó Hàn Dã bóp bóp ấn đường, lộ ra nụ cười lạnh như băng:
"Bởi vì, cô thật sự... quá không thú vị, tôi ngán lâu rồi."
Không thú vị, ngán?
Tôi không thể tin nhìn hắn, thậm chí quên cả khó chịu trong lòng:
"Ngán rồi sao không nói sớm?"
Chúng tôi yêu nhau đâu phải ba ngày, là ba năm đó!
Hắn có muốn chia tay, tôi cũng không phải loại người sống chết dây dưa, tại sao lại muốn làm như này?
Phó Hàn Dã nhướn mày, giọng mỉa mai cùng nét mặt không kiềm chế nổi kia rõ ràng không thay đổi.
Nhưng đúng là tôi cảm thấy, hắn chợt trở nên vô cùng lạ lẫm.
"Tôi cần một cô người yêu tính cách ngoan ngoãn, đơn giản ít phải lo."
"Để mấy khọm già ép tôi yên vị trong nhà và công ty im mồm lại."
Cần.
Cho nên hắn theo đuổi tôi, chỉ là bởi vì cần?
Một từ cần, hắn có thể diễn kịch, biến yêu giả thành thật, lừa dối tôi suốt ba năm?
"Chỉ là bây giờ xem ra, hình như Mộ Yên cô cũng không hợp làm đồ trang sức lắm."
Phó Hàn Dã lại quét mắt nhìn trang trí cầu hôn trong nhà, cười giễu.
"Cho tí tình yêu đã muốn dây dưa cả đời rồi."
"Nhập vai sâu quá rồi đó."
"Kết hôn rồi, phát sinh lòng tham sẽ chỉ phiền toái hơn."
"Còn không phải thế à?" Cô gái cũng khinh miệt nhìn tôi: "Phó thiếu, có vẻ em vẫn hơn ha."
"Nếu Phó thiếu cần, phong cách gái ngoan, em vẫn chơi được nè~ Bảo đảm kích thích hơn người nào đó nè~"
"Chúc mừng Phó thiếu, giành lại được tự do quang minh chính đại."
Nói xong, cô ta nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Phó Hàn Dã.
Phó Hàn Dã hơi ngừng một chút, liếc nhìn tôi, ý vị không rõ.
Sau đó hắn giữ gáy cô ta, hôn sâu xuống.
Trong căn phòng lặng im chỉ còn lại tiếng hôn môi cọ xát triền miên.
Tôi khóc đến mức cười rộ lên.
Trong đầu hiện lên lúc bạn thân khuyên tôi:
"Lãng tử có thể quay đầu, nhưng tuyệt đối không được tin rằng lãng tử sẽ quay đầu vì cậu."
"Sợ nhất chính là hắn chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng cậu lại trao đi toàn bộ chân tình."
"Đến lúc đó, thật sự vô cùng thất bại thảm hại đó, Mộ Yên à!"
Đúng vậy, hắn nhất thời hứng thú, tôi thất bại thảm hại.
Không biết tự lượng sức mình đã dám ảo tưởng bên hắn cả đời.
Hoàn toàn quên đi, đối với lãng tử... chưa bao giờ có chuyện cả đời.
"Ui chà, là tiền bối ạ."
Trong thang máy, cô gái trong ngực Phó Hàn Dã hô lên:
"Thang máy play, kích thích thật chứ."
"Phó thiếu anh sao lại chia tay với người hoang dại như chị ấy vậy?"
Đôi mắt đen như mực Phó Hàn Dã sâu xa nhìn tôi chằm chằm, hắn ôm chặt giai nhân trong ngực, khóe miệng dương lên một đường cong:
"Cá chết mà thôi, có giãy cũng chẳng có tí lực nào."