Đầu đau như muốn nứt ra, miệng đắng lưỡi khô, cơ thể nặng nề như bị rút nửa phần linh hồn.
Chỉ với hành động mở mắt đã khiến Hồ Mã mất nhiều thời gian, kèm theo đó những cơn đau đầu lẫn hoa mắt.
Bây giờ hắn đang tựa nửa người vào một căn phòng giống như phòng khách, giữa phòng có một chiếc bàn bát tiên phủ đầy bụi, mấy chiếc ghế đẩu vuông thấp, có một tấm đá đen gắn vào tường xếp lên nồi và bếp.
Một số hình nhân nhỏ làm bằng giấy đang tựa lên tường, với nụ cười kỳ lạ vẽ trên khuôn mặt. Những tờ phù văn vàng vàng đỏ đỏ, có vẽ những chữ rune xoắn trên đó, được dán khắp nhà.
''Soạt.''
Trong vô thức hắn muốn cử động, nhưng hai vai lại nặng trĩu và đau đớn.
Một đầu dây xích kéo dài từ xà ngang nhà, chia làm hai đầu, mỗi đầu nói vào một móc sắt.
Mà lúc này, hai chiếc móc sắt lần lượt đâm vào xương tỳ bà** của Hồ Mã, trước ngực lộ ra những mũi gai đẫm máu.
**Xương tỳ bà: theo sinh viên y khoa thì nó gọi là xương bả vai, nằm ở hai bên cột sống phía sau lưng.(Nguồn:Baidu.)
Hắn ta bị nhốt ở đây sáu bảy này rồi.
Nhưng cho đến hôm nay, hắn vẫn không biết tại sao bản thân lại bị nhốt ở đây.
Hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, lại tìm được một công việc bảo vệ đầy triển vọng trong một phòng thí nghiệm tiên tiến được mệnh danh là tiên tiến nhất thế giới. Thì bất ngờ vào thời điểm đó có một vụ nổ xảy ra và hắn bị bật bay lên.
Không biết trải qua bao lâu thời gian, cho đến khi bị thu hút bởi những âm thanh kỳ lạ, khi mò mẫn đi theo âm thanh đó, liền có cảm giác cơ thể như đang rơi xuống rất nhanh. Khi mở mắt ra lần nữa, liền ở nơi này và bị nhốt lại.
Mà trong thời gian bảy ngày bị nhốt ở đây, đêm nào cũng có một lão bà ngồi trước mặt hắn, yên tĩnh niệm kinh, cúng chú, vung quơ những bùa chú kỳ lạ, đôi khi lại tự hành hạ mình, sau đó ép bản thân ăn món thịt kỳ lạ cùng nước thuốc.
Nhưng cho dù hắn hỏi bà cái gì, làm cái gì, bà đều mắt điếc tai ngơ,vờ như không thấy.
Dù sao bản thân lúc này cũng đang bị hai cái móc sắt móc lấy, thỉnh thoảng lại choáng váng hôn mê, lão bà bà muốn làm gì chính mình cũng không phản kháng được.
''Lão bà tại sao lại hốt hắn?''
''Mỗi ngày lão bà tụng kinh với hắn là có ý gì?''
''…''
Những vấn đề này Hồ Mã cũng không có đáp án.
Nhưng cũng rất may, trong bảy ngày qua hắn từ từ thanh tỉnh, có chút sức sống. Những ngày đầu tiên khi mới bị nhốt, thỉnh thoảng lại choáng váng, cảm giác cơ thể đang bồng bềnh trôi nổi, hiện tại ngược lại bản thân đã có chút ổn định.
Mặc dù cơ thể như cũ yếu ớt, mệt mỏi nhưng tối thiểu đã có tinh thần một chút.
Chỉ có điều, nếu muốn chạy trốn e rằng không có khả năng.
Hắn thừa dịp đang thanh tỉnh, dùng tay kéo lên bả vai nhưng móc xích nặng nề trên vai, bén nhọn đâm sâu vào da thịt, cơ hồ hắn muốn ngất đi vì đau.
Không có khả năng dựa vào chính mình để trốn thoát, tối thiểu hiện tại với cái cơ thể suy nhược này là không thể.
Mà bây giờ, hắn chỉ muốn uống nước...
…….
…….
Vại nước cách đó ba mét, đặt sáp tường đất.
Những sợi xích sắt trên mái được gắn vào các thanh xà nhà, chúng khá dài nên về cơ bản Hồ Mã có thể di chuyển xung quanh phòng.
Nhưng việc này chắc chắn phải trả cái giá rất cực đắt.
Hắn dùng vỏn vẹn mấy chục giây, cố nén những cơn đau truyền tới từ hai bả vai, chậm rãi đứng dậy.
Sau đó, run rẩy vịn vách tường, từng chút, từng chút một di chuyển về phía vại nước.
Xương bả vai cùng móc sắt ma sát, tạo ra một loạt âm thanh rùng rợn đến lạnh sống lưng. Một ít máu rỉ ra khi hắn di chuyển. Nhưng không nhiều, có lẽ đã chảy hết rồi.
Cuối cùng cũng tới vị trí đặt bể nước, bên trong nước suối trong vắt, trên đó có nửa kết quả bầu nổi lên.
Hồ Mã múc nửa non gáo nước, hai tay cầm nổi lên đưa lên miệng, ọc ọc uống vào.
Cơn nóng cùng đau đầu trong cơ thể, tựa hồ giảm đi không ít.
Khi hắn ta uống đến nửa gáo thứ hai, cơn khát của hắn đã dịu đi nhưng bụng hắn lại réo lên vì đói.
Hồ Mã theo bản năng nhìn về chiếc bát sứ thô trên bàn bát tiên.
Do dự nửa ngày, hắn cuối cùng vẫn lết cơ thể qua.
Sau khi mở bát bên trên ra, hắn nhìn thấy một một miếng thịt vuông vức màu đỏ ở đĩa bên dưới.
Đối với cơn đói bụng của hắn mà nói, đây là một sự cám dỗ cực mạnh mẽ nhưng hắn vẫn là kháng cự.
Bà lão kỳ quái đó, ngoài mỗi ngày đối hắn tụ kinh niệm phật, liền thỉnh thoảng cho hắn ăn một chút đồ vật cổ quái, có khi là cây cỏ, khi thì nước bùa đốt, nhưng trong đó kinh khủng nhất là loại thịt không rõ nguồn gốc này. Bất kể Hồ Mã có ăn hay không cũng bị ép nuốt vào, mỗi lần ăn vào đều là một cảm giác vô cùng đau đớn.
Điều này khiến hắn dù đói đến đâu cũng không muốn chạm vào miếng thịt này.
''Thừa dịp lão bà không có ở đây, chạy trốn là quan trọng nhất…''
Hồ Mã âm thầm cảnh báo chính mình, ý thức vấn đề quan trọng nhất.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, hắn chịu đựng cơn đau âm ỉ, duỗi tay phải qua vai trái nắm lấy móc sắt. Từng chút một dùng sức, cố gắng đưa chiếc móc sắt ra khỏi da thịt mình.
Cơn đau dữ dội ập thẳng lên não, cả người hắn co quắp vì đau, móc sắt như hòa vào một thể với da thịt hắn. Hồ Mã cắn răng, từng chút từng chút cố gắng kéo nó ra.
…..
''Kẹt…''
Đúng lúc cơn đau càng lúc càng nặng nề, một cơn gió đột ngột thổi tới, ánh sáng trong phòng trở nên tối hơn một chút.
''Lão bà bà kỳ quái kia trở lại rồi?''
Hồ Mã giật mình quay lại thì chỉ thấy một người đàn ông trung niên thấp gầy, ánh sáng chiếu vào từ phía sau làm khuôn mặt có chút mơ hồ.
''Có người ngoài?''
Hồ Mã thấy người lạ đến, trong lòng nhất thời vui mừng.
Hắn bị nhốt đây lâu như vậy, ngoài lão bà quỷ dị cùng một tiểu nha đầu mặc áo đỏ cài băng đô đỏ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có một người khác ngoài hai người họ, trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc muốn cầu xin.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì hắn đã đột ngột dừng lại:
(Nếu người này là đồng bọn của lão bà kia, mình lúc này cầu cứu, há không phải sẽ bị tra tấn nặng hơn sao?)
(Hơn nữa, cho dù mình không cầu cứu thì người này cũng phải thấy những móc xích treo trên vai mình chứ.
Nếu là người ngoài, chẳng lẽ hắn không thấy kỳ lạ sao?)
Trong khi Hồ Mã nhìn chằm chằm người đàn ông này, cố gắng phán đoán phản ứng của người đàn ông xem có đáng để cầu cứu hay không, hắn thấy phản ứng của người đàn ông khi nhìn thấy bộ dạng của mình, căn bản làm như không thấy, chỉ cứng đờ quay người lại, nhìn khắp xung quanh, có chút đờ đẫn hỏi:
''Bà bà đâu?''
''…''
''Hỏng bét, nhìn bộ dạng kia thì 7, 8 phần là người quen của lão bà kia.
Hồ Mã trong lòng suy nghĩ, hi vọng cầu cứu hơi xa vời, nhưng có lẽ, có thể từ miệng hắn ta moi ra ít tin tức?
''Lão bà đã ra ngoài.''
Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi: ''Ngươi muốn tìm lão bà có chuyện gì?''
Giọng người đàn ông khàn đục: ''Tìm bà bà tính sổ.''
''Tính sổ sách?''
Hồ Mã trong lòng bỗng nhiên dâng lên hi vọng: ''Người này là kẻ thù của lão bà kỳ quái kia sao?''
''Bà bà đã ra ngoài rồi, ban ngày bà bà thường xuyên ra ngoài. Tính thời gian, đại khái là sắp về rồi.''
Hắn đè nén hưng phấn, chậm rãi nói: ''Ngươi…''
(Bà bà sắp trở về rồi, vậy ta liền phải nắm chắc cơ hội này.)
Người đàn ông đờ đẫn đột nhiên quay đầu lại nhìn Hồ Mã. Bây giờ hắn không còn đưa lưng về ánh nắng ngoài cửa nữa, nhưng khuôn mặt lại như cũ thấy không rõ lắm. Chỉ nghe được giọng nói hắn ta ngắt quãng, như thể đang kiệt sức, nói: ''Ta đang sống trong rừng rất tốt, nhưng bà bà đột nhiên tìm người đến chém ta, còn đem ta chia năm xẻ bảy, cho người ta làm thành quan tài, ngươi nói…''
''… Thù này có lớn hay không?''
''…''
''?''
Hồ Mã vốn nên cái gì cũng thuận theo hắn nói, nhưng chợt nghe ý tứ trong lời của hắn không đúng lắm, cả người đều cảm thấy bối rối.
''Ta vốn trong một, hai năm nữa sẽ đắc đạo.''
Người đàn ông tiếp tục nói, giọng khàn khàn: ''Nhưng bà bà nhất quyết cắt đứt tiền đồ của ta, ta bị bọc cùng thi thể của lão thái Thôi gia chôn xuống dưới đất, thấy hắn từng chút từng chút một thối rữa bốc mùi. Cảm giác được giòi bò trong cơ thể hắn, cảm giác được nước thối rữa trên người hắn chảy vào người ta, thấm vào cơ thể ta. Ngươi nói, ta cùng bà bà có được tính là huyết hải thâm cừu** không?''
(**Huyết hải thâm cừu = Hận sâu bể máu: Ý chỉ thù hận thâm sâu. nguồn:gg)
Hồ Mã nghe xong, da đầu đột nhiên tê dại, lảo đảo lui về sau mấy bước.
Thẳng đến lúc này, hắn mới nhận ra người này dáng đi tư thế có chút kỳ lạ.
Đầu gối dường như không cong, di chuyển thẳng thắp, như thể tấm ván trượt trên mặt đất.
Mà hắn dường như càng lúc càng kích động, càng di chuyển đến gần bản thân, Hồ Mã thấy vậy bỗng nhiên hoa mắt, cuối cùng hắn cũng thấy rõ ràng dưới chiếc áo choàng mũ đen, khuôn mặt mà hắn không thể nhìn rõ… bên dưới mũ mũ… đó hoàn toàn không phải là một khuôn mặt.
Mà là một khối tấm ván, vô cùng bẩn thỉu, một tấm ván màu đen.
Ở khoảng cách gần, thậm chí bản thân còn bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra cơ thể người hắn.
Những tấm ván quan tài.
Nhưng ban quan tài này bây giờ đang chửi tôi với lanh lảnh mà kích động: ''Ta đến tìm bà bà tính sổ.''
''Dám phá hỏng đạo pháp của ta, ta liền thế mạng cháu trai nàng.''
''….''
Hồ Mã theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng thân thể vẫn là yếu ớt, hai chân như nhũn ra.
Hắn cảm thấy một trận choáng váng mắt hoa, trơ mắt nhìn tấm quan tài sắp áp sát vào mặt mình.
Mùi hôi thối cùng âm thanh sắc nhọn chói tai từ lỗ tai và lỗ mũi tràn vào đầu mình khiến hắn cơ hồ ngất đi.
''Khục!''
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy từ phía cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ, tiếp đó là một giọng nói già nua:
"Ngươi chỉ có chút đạo hạnh liền lạc vào rừng hại người, đến cả phụ nữ mang tai còn không tha. Lúc đầu, ta xem ngươi tu hành không dễ dàng, cho nên ta nghĩ cho ngươi bảo vệ thi thể Thôi gia hai mươi năm sẽ để ngươi một con đường sống, chẳng những ngươi không coi trọng, còn chạy tới đây làm hại tôn tử** của ta.
(**Tôn tử: Cháu trai.)
''Vậy lần này, dứt khoát thiêu đi!''
"….''
Ngay sau đó, hắn chỉ nghe được một tiếng hét kinh hãi, trong phòng nổi lên một trận cuồng phong, có thể cảm nhận được gió mạnh thổi qua sườn mặt bản thân.
Đến khi nhìn rõ vật trước mặt, liền thấy một tấm quan tài trơ trụi nằm trên mặt đất.
Một cô gái với hai bím tóc đang ngồi xổm trên bàn với tư thế động vật nào đó, hướng về bản thân mỉm cười.
Mà vị lão bà bà kia, khom người chống gậy đứng im lặng trước cửa.