Trong Nhà Thần Tượng Có Ngôi Chùa Đạo giáo

Chương 4 Đem người giữ cho chặt


22 giờ


Hứa gia

Phòng ngủ của Hứa Mãn Huy nằm ở tầng hai biệt thự 

Hứa Mãn Huy mặc áo ngủ, đắp chăn, bị trói gô bằng dây thừng buộc ở trên giường 

Đứng bên cạnh là một lão già mặc một thân áo dài xanh lam vuốt chòm râu bạc trắng, nói “ Hắn không có bị trúng tà”

“Đỗ tiên sinh, ngài nhất định phải cứu con của tôi!” Hứa Dân Cường thiếu chút nữa quỳ xuống, “ Ban ngày con tôi nhìn còn tốt nhưng buổi tối liền sẽ la to, giống bị điên vậy. Cũng có đi bệnh viện rồi, nhưng một chút biện pháp đều không có. Nếu không chúng tôi cũng sẽ không dùng dây thừng trói lại.”

“Thì ra là thế.”

Ánh mắt Đỗ tiên sinh nhìn thẳng, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch treo đầu giường nhỏ giọt truyền đường glucose cho Hứa Mãn Huy

Ba ngày, Hứa Mãn Huy ban ngày hôn mê, ban đêm điên khùng, chỉ có thể dựa đường glucose kéo dài mạng sống.

Ông vây quanh xoay chuyển Hứa Mãn Huy nói: “Đem chuyện lúc trước hắn chưa nổi điên, kĩ càng tỉ mỉ nói cho ta ”

Hứa Dân Cường sau khi con trai nổi điên đầu tiên đã điều tra hành tung của Hứa Mãn Huy

Sau buổi tiệc từ thiện kết thúc, hắn đi quán bar ăn chơi đến gần sáng, trở về say đến bất tỉnh nhân sự 

Quá bar là địa phương Hứa Mãn Huy thường lui đến, ông hỏi giám đốc và nhân viên phục vụ, tất cả đều nói Hứa Mãn Huy ồn ào nhốn nháo, giống như bình thường phát tiết lửa giận, không có chỗ nào là không bình thường 

Nhưng điều bất thường là hắn đã phát điên sau ngày hôm sau sau khi hắn trở về 

Nói những đều vô nghĩa, la hét bừa bãi , vào đêm khuya còn lẩm bẩm không biết đang nói cái gì 

Hứa Dân Cường miêu tả hành tung xong rồi, ngữ khí càng thêm phẫn nộ, “ Nhất định là thần tượng kia làm! Tôi nghe Bành Dật nói cậu ta biết đạo thuật, có thể biết được vận mệnh người khác, nhất định cũng sẽ biết nguyền rủa người khác”

Tay Đỗ tiên sinh vuốt chòm râu dừng một chút, hỏi “ Cậu ta biết đạo thuật gì?”

Hứa Dân Cường lắc lắc đầu, "Tôi không biết. Nhưng trong lúc giám sát, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta động thủ với con tôi, lúc Mãn Huy nói nó bị nguyền rủa, tôi nên là tin nó!”

Trong nhà chỉ có Hứa Dân Cường hối hận.

Hắn không chỉ không có tin tưởng con của mình, còn bởi vì Hứa Mãn Huy tiết lộ chuyện đã gặp Đỗ tiên sinh đã cho Hứa Mãn Huy một cái tát.

Đối mặt với nỗi đau buồn của người trung niên, Đỗ tiên sinh vô cùng bình tĩnh.

Ông truy vấn nói: “ Nguyền rủa như thế nào, động tay như thế nào, nói rõ ràng ”

" Tôi không nghe thấy câu nguyền rủa, chỉ cậu ta nói Mãn Huy không nên đi quán bar " Hứa Dân Cường bỗng nhiên ngẩng đầu, “ Cậu ta bắt chéo  tay Mãn Huy rồi đẩy mạnh một cái!”

Đỗ tiên sinh cau mày lại, nhìn chăm chú Hứa Mãn Huy nằm ở trên giường , lại hỏi: “Tay nào?”

“Tay phải!”

Đỗ tiên sinh thần sắc ngưng trọng, trầm tư một lát, “Cởi bỏ dây trói"

Bảo tiêu chờ ở ngoài cửa đi vào, đem dây thừng buộc chặc Hứa Mãn Huy tháo xuống 

Đỗ tiên sinh đứng ở mép giường, duỗi tay nắm lên tay phải Hứa Mãn Huy , thuận thế cuốn ống tay áo Hứa Mãn Huy lên, liền lộ ra cánh tayHứa Mãn Huy sạch sẽ, không vết thương không kí hiệu 

Ông nhìn chỉ tay, từ cổ tay đến khuỷu tay, lại kéo cổ áo Hứa Mãn Huy ra nhìn bả vai

Đỗ tiên sinh lắc lắc đầu, “Khó trách Bảy thế Phật không chịu gặp ngươi, kiếp nạn này, tôi giải không được.”

Hứa Dân Cường á khẩu không trả lời được, “Đỗ tiên sinh,hiện tại làm sao bây giờ?”

Đỗ tiên sinh buông lỏng tay, từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn tay, thong thả ung dung lau tay.

“ Đi mời minh tinh kia tới đi”

Hứa Dân Cường lập tức như là tìm ra thủ phạm, mệnh lệnh bảo tiêu nói:“Nhanh lên! Lập tức đem cậu ta bắt lại đây”

“ Ông chủ Hứa, ta là kêu ông cung kính, lễ phép, thỉnh cầu cậu ta lại đây”

Đỗ tiên sinh cau mày, nhìn về tay phải  Hứa Mãn Huy , “Bằng không con ông đã sớm ch·ết từ lâu rồi.”

Lúc Nhược Thương nhận được tin tức là lúc vừa kết thúc lớp tố chất tâm lý 

Giáo viên nói cho cậu lui một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, quân tử báo thù mười năm không muộn, núi xanh không lo thiếu củi 

Rất giống với cách ứng xử người khác của Ngao Ứng Học trong xã hội 

Nhược Thương hoài nghi Ngao Ứng Học cũng là học với giáo viên , nếu không làm sao mà ngữ khí thần thái giống nhau như đúc.

Trước khi Nhược Thương có thể viết bài báo cáo học tập của mình thì nghe Ngao Ứng Học nói, truyền thông Tinh Thần đã xoá bỏ toàn bộ tin tức bịa đặt 

“Toàn bộ?” Nhược Thương cảm thấy đau đớn, “Chúng ta lại xài bao nhiêu tiền?”

“Tiền? Không tốn, truyền thông Tinh Thần ch·ết sống không chịu xoá, công ty đã chuẩn bị tốt luật sư chuẩn bị khởi tố, kết quả vừa rồi tin tức cũng chưa thấy. Sạch sẽ, chỉ còn lại cư dân mạng thảo luận.”

Ngao Ứng Học kỳ quái, “Bọn họ làm cái quỷ gì?”

Nhược Thương cũng cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn Ngao Ứng Học, “Không biết, bất quá em xem Học ca anh khí thế hồng hào, muốn đi lên đ·ỉnh cao nhân sinh.”

Ngao Ứng Học cười ra tiếng, “Hiện tại cậu nói chuyện càng dễ nghe. Anh chỉ mang một nghệ sĩ là cậu , đi cái gì đỉnh, không bị tuyết tàng đã tính là vận khí.”

Tâm lý anh bình tĩnh đi rất nhiều 

Bành tổng không tiếc tất cả, cũng muốn cùng Tinh Trần đối đầu, cũng đủ nhìn ra được tầm quan trọng của Nhược Thương 

Nhược Thương mê tín một chút liền mê tín đi.

Có thể làm Hứa Mãn Huy ăn một bạt tay, quay đầu ngẫm lại vẫn là rất sảng khoái 

Ngao Ứng Học tâm tình vui sướng làm kế hoạch, Bành Dật bỗng nhiên sắc mặt ngưng trọng đi vào 

Ông nói: “Chúng ta…… họp nhỏ nhé?"

Ngao Ứng Học chưa từng nghĩ tới, họp nhỏ cũng có thể họp thành như vậy.

Lão tổng của giải trí Tinh Trần, cười đến mười phần miễng cưỡng, nhưng ngữ khí vô cùng chân thành 

“ Kể từ ngày chúng ta gặp ở buổi tiệc từ thiện, tôi liền cảm thấy Nhược Thương là một người rất cao tiềm lực, tương lai khẳng định nổi tiếng. Cho nên lần này, tôi rất có thành ý muốn cùng cậu hợp tác ”

Nói xong, Hứa Dân Cường tự mình đem “Thành ý” đưa cho Nhược Thương.

“Đây là 《 Bầu trời đêm 》 kịch bản và hợp đồng, công ty chúng tôi đã đầu tư toàn bộ dự án, lúc nào đều có thể bắt đầu quay, đạo diễn Mạnh bên kia tuyệt đối không thành vấn đề.”

“Đây là đại ngôn hàng xa xỉ của Malen, chúng ta cùng bọn họ có hợp tác tốt, có thể tùy ý đề cử người phát ngôn trong nước.”

“ Còn có những phim điện ảnh, truyền hình, danh sách chương trình tạp kỹ, cậu có thể xem kỹ hơn ”

Nhược Thương đối với việc này hoàn toàn không hiểu, trực tiếp đưa cho Ngao Ứng Học.

Cậu hỏi: “Hứa tổng, có thể nhận được sự nhận định của ông, tôi rất vui, nhưng có thể nói lí do vì sao không?"

Hứa Dân Cường xoa xoa tay, ẩn chứa thâm ý nói: “Tôi hy vọng, cậu có thể giúp Mãn Huy.”

Nhược Thương còn nhớ khuôn mặt đầy xui xẻo của Hứa Mãn Huy 

Cậu quét mắt nhìn qua Hứa Dân Cường, khí vận trầm thấp, biểu tình uể oải, chắc là gặp chuyện khó giải quyết 

Nhược Thương không vội mà trả lời, quay đầu hỏi Ngao Ứng Học, “Hợp đồng này thế nào”

Ngao Ứng Học lật xem hợp đồng và danh sách, chỉ là xem tên thôi liền khiến anh không nói nên lời 

 

Anh nhỏ giọng lặng lẽ nói: “ Tất cả là những tài nguyên các minh tinh lưu lượng, tiểu sinh đang nổi tiếng nhìn chằm chằm không đoạt được, lúc truớc muốn hợp tác đều phải xem ánh mắt của truyền thông Tinh Trần, xin bọn họ nhổ ra, nếu không phải đứng đầu lưu lượng và diễn viên hàng đầu thì cũng chưa chắc thò một chân vào, nhưng mà...”

Ngao Ứng Học đổi chủ đề, “Chậc, tôi sợ chính là Hứa Dân Cường không ý tốt. Cậu không có kỹ thuật diễn cũng không có tiếng tăm, lấy mấy thứ này chính là bom, nếu diễn tốt thì là một chuyện vui lớn, nếu diễn không tốt thì mất tất cả. Hứa Dân Cường đây là muốn lấy mạng của truyền thông Tinh Trần đánh cược mà”

Nhiều người chuyên nghiệp, vừa thấy liền hiểu.

Nhược Thương hiểu được sức nặng của cái “Thành ý” này, thẳng thắn thành khẩn nói: “Hứa tổng, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, kịch bản tôi không có năng lực tiếp nhận, đại ngôn càng không dám tiếp nhận. Ý tốt của ông tôi xin nhận”

Đổi thành minh tinh khác, lòng đã nở hoa tưng bừng, chờ tài nguyên mạnh mẽ nâng nổi tiếng 

Cố tình Nhược Thương chẳng hề để ý, một lời từ chối.

Hứa Dân Cường gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh 

Lời của Đỗ tiên sinh  “Thỉnh cậu ta lại đây” giống như chuông cảnh báo, gõ đầu ông choáng váng 

Nhược Thương từ chối, quả thực giống như muốn giết con trai ông ta

Nam nhân trung niên  dưới tình thế cấp bách nói: “Nếu cậu không hài lòng với tài nguyên này, cổ phần của công ty Tinh Thần cũng có thể cho, hoặc là tiền, cậu chỉ cần nói”

Lời này vừa nói ra, chuyện này trở nên không giống bình thường 

Ngao Ứng Học kinh ngạc nhìn về phía Bành Dật, Bành Dật lại bình tĩnh nhìn về phía Nhược Thương.

Ba người ở đây, chỉ có hai người hiểu ông ta nôn nóng.

Rốt cuộc, Bành Dật lên tiếng, “Nhược Thương, kỳ thật Hứa Mãn Huy điên rồi, Hứa tổng muốn cầu ngươi giúp hắn trừ tà.”

Nhược Thương có thể dự đoán được tình trạng Hứa Mãn Huy không tốt.

Nhưng cậu không nghĩ tới, không tốt đến nỗi phải yêu cầu trừ tà

Có Bành Dật mở đầu nói chuyện, Hứa Dân Cường không kìm nén được, trực tiếp nói với Nhược Thương, “Là Mãn Huy không hiểu chuyện, gây chuyện với đại sư, tôi làm cha thay nó nhận lỗi với cậu, cậu muốn bồi thường cái gì  đều có thể, chúng ta có thể thương lượng!”

Hứa Dân Cường lấy ra một đống tài nguyên, hoàn toàn là đánh cược tương lại của công ty Tinh Trần, đem tất cả tài sản cầu xin Nhược Thương 

Ngao Ứng Học không hiểu dược 

Nhưng mà Bành Dật hiểu được, Nhược Thương cũng hiểu 

Cũng chỉ là cùng đường thôi.

“Hợp đồng để lại cho người đại diện của tôi nghiên cứu xong rồi lại nói.”

Nhược Thương đứng lên, “Hứa tổng dẫn đường đi, tôi đi trước nhìn xem.”

Biệt thự cao cấp của Hứa gia nằm ở trung tâm thành phố, vòng qua một con đường ồn ào náo nhiệt liền sẽ thấy một khu biệt thự yên lặng thanh tĩnh

Nhược Thương ở trên xe nghe Hứa Dân Cường giải thích xong 

Hứa Mãn Huy gặp nguy hiểm, muốn cứu hay không, tùy tâm tình Nhược Thương 

Nhược Thương tu đạo 18 năm, lòng tốt sẽ không bởi vì cuộc sống thế tục ngắn ngủi mà xảy ra thay đổi 

Nếu cậu không muốn cứu Hứa Mãn Huy, ở buổi tiệc từ thiện đó sẽ thành thật không nói nữa lời, tự nhiên sẽ không có việc gì xảy ra

Truyền ra ngoài cũng chỉ là một phú nhị đại điên rồi thôi 

Nói không chừng sẽ có rất nhiều cư dân mạng ghét người giàu cảm thấy thỏa mãn 

Hứa Mãn Huy xác thật rất đáng ghét , nhưng là hắn không nên ch·ết.

Nhược Thương vào biệt thự Hứa gia  liền cảm thấy ngôi nhà này không gian yên tĩnh, trang trí đẹp mắt 

Hẳn là được phong thuỷ sư chỉ điểm, tranh vẽ trên tường và vật trang trí hành lang đều là tỉ mỉ chọn lựa, gia cố cẩn thận 

Hứa Mãn Huy an tĩnh bị trói vào trên giường, ngay cả tiếng nước nhỏ giọt từ bình truyền dịch cũng lớn hơn tiếng hít thở của hắn 

Cho dù sắc mặt tái xanh, hơi thở suy yếu, Nhược Thương chỉ liếc mắt một cái, đều có thể nhìn ra trạng thái của hắn .

“Hắn không có trúng tà, cũng không có gặp quỷ.”

Nhược Thương nói phán đoán giống như đúc Đỗ tiên sinh, Hứa Dân Cường trong lòng giật mình, chạy nhanh giải thích: “Ban ngày hắn rất bình thường, đều là buổi tối nổi điên.”

Hứa Dân Cường đem chuyện quán bar ông điều tra , điều nói cho Nhược Thương nghe.

Nhược Thương đi quanh giường lớn, cẩn thận nhìn Hứa Mãn Huy.

Hơi thở hắn đều và yếu ớt, vận thế xui xẻo như trước 

Theo tin tức của Hứa Dân Cường, không nhìn ra hắn ở quán bar trêu chọc tôn đại thần nào

Nhược Thương nhìn quanh bốn phía, bài trí trong phòng đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ sợ mấy ngày nay Hứa gia cũng không1 an ổn.

Hắn hơi ngẩng đầu, liền phát hiện trong một góc có một camera mới tinh

Không có phòng ngủ của người nào sẽ lắp đặt loại đồ này 

Hứa Dân Cường thấy tầm mắt cậu dừng trên camera theo dõi, nhanh giải thích, “Đây là vì theo dõi Mãn Huy ban ngày có chuyện hay không, lắp đặt riêng .”

Nhược Thương trầm tư một lát, nói: "Ông tìm người đi chùa,miếu gần đây mua hương* nến, chu sa, bút lông, lá bùa. Mua không được lá bùa, giấy Tuyên Thành cũng được.”

Nói xong, cậu lại nhìn về phía camera theo dõi, bổ sung nói: “Còn muốn mấy người bảo tiêu, có thể khống chế được Hứa Mãn Huy.”

Hứa gia làm việc nhanh chóng 

Cũng chỉ hai giờ, tất cả đồ vật chuẩn bị ổn thoả, phòng Hứa Mãn Huy trừ bỏ cái giường lớn thì chỉ có một cái bàn Nhược Thương muốn 

Tất cả chuẩn bị ổn thoả, Hứa Mãn Huy bỏ chăn đắp, mặc áo ngủ cột vào trên giường.

Bốn góc giường là bốn bảo tiêu cường tráng, lúc nào cũng có thể trấn áp đại thiếu gia bạo động 

Bọn họ vừa nâng mắt, là có thể nhìn thấy " Đại sư " không giống như tưởng tượng của họ 

Nhược Thương mặc áo sơ mi sáng màu và chiếc quần dài màu, tương phản rõ ràng với màu vàng và đỏ trước mặt 

Cậu đứng sau ngọn nến trên bàn, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, không giống như là đạo sĩ chuẩn bị trừ tà, mà càng như là minh tinh nghiêm túc cầu phúc ở nghi thức khởi động máy 

Nhược Thương chuyên chú đốt hương nến.

Ánh nến lung linh, chỉ chốc lát sau, cả phòng tràn ngập hương khói nhàn nhạt.

Trên bàn bày chu sa, nghiên mực cùng bút lông, giấy Tuyên Thành.

Nhược Thương cầm lấy bút, nhúng chu sa vào nghiên mực, cái gì cũng chưa nói, di chuyển bút nhịp nhàng, nét bút đơn giản tự thành, trên mặt giấy xuất hiện mấy nét đỏ 

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Hứa Dân Cường hoảng sợ nhìn về phía Nhược Thương.

Ông gặp qua vô số đạo tràng pháp sự, không có lý nào không có tụng kinh không bái thiên địa, không mời Tổ sư gia 

Nhưng mà, Nhược Thương viết rất chuyên chú.

Chữ viết trang trọng, mượt mà từ phải sang trái 

Bùa chú đỏ đậm uốn lượn quanh co,  chữ tự thành

Người bình thường luôn chọn tránh xa những chuyện thần bí

Hứa Dân Cường đứng bên cạnh muốn ngăn cản, nhưng khi thấy tờ giấy viết chữ kia như lá bùa đành phải im lặng 

Lúc này, Đỗ tiên sinh trốn ở phòng kế bên Hứa Mãn Huy thông qua camera thấy được rõ ràng 

Ông ở trước màn hình cả người sững sờ, không thể tin hai mắt của mình.

Đạo giáo có 86 phái, các phái đều có  phương pháp tu hành riêng 

Bùa chú, đan dược, trận pháp, triệu hoán không phải trường hợp cá biệt, đều là đạo sĩ, học ở những môn phái khác nhau, cũng khác nhau về công pháp cảm ứng thiên địa xu cát tị hung

Đỗ tiên sinh theo học tại một môn phái nhỏ sâu trong núi và cũng chưa bao giới coi mình là người chính thống của Toàn Chân giáo hay Chính Nghĩa giáo 

Bởi vì các công pháp tu hành của ông thực hành đơn giản, khó hiểu lại mơ hồ nên không nằm trong 86 phái, nhưng vẫn nằm trong Đạo giáo 

Nhưng hiện tại, ông nhìn ra được, Nhược Thương viết chính là bùa «Thanh Tĩnh Kinh », hình chữ quỷ dị, là một lá bùa chính thống 

Mỗi lần viết một chữ, tương đương với việc hoàn thành một lá bùa 

Trước bay lên lại hạ xuống, ngăn chặn tất cả quỷ quái 1 mét vuông xung quanh nhưng lại không ai thấy 

Thời gian đồ đệ đi theo Đỗ tiên sinh cũng không dài.

Học bộ dáng Đỗ tiên sinh , chỉ có thể nhìn thấy Nhược Thương viết một tờ giấy xiêu vẹo, nhìn giống như là bùa chú nhưng lại không có một quy tắc nào 

Nhưng mà Đỗ tiên sinh xem đến chuyên chú,làm cho hắn không nhịn được hỏi “Sư phụ, người này rốt cuộc có lai lịch gì.”

Đỗ tiên sinh nắm chặt bàn tay ở sau lưng, cau mày nhìn chăm chú hình ảnh, nhỏ giọng nói “ Im lặng”

Cách vách không có ai nói chuyện, trong phòng Hứa Mãn Huy cũng không ai dám lên tiếng 

Nhược Thương lưu loát viết xong một lá bùa «Thanh Tĩnh Kinh », giơ tay đặt trên ngọn nến đốt , làm cả phòng đầy khói .

Cậu không có niệm chú, cũng không có bấm tay niệm thần chú.

Im lặng vẽ bùa, vẽ xong một lá lại đốt đi 

Mùi tro tàn  nhàng nhạt dần dần tỏa ra khắp phòng 

Khi lửa tắt, ngoài mùi hương khói còn có hơi thở của núi non, rừng cây, bụi cây, sông suối mang đến 

Hứa Dân Cường nhìn nhìn, chìm trong suy nghĩ

Ông giống với mọi người, ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu bút Nhược Thương, ánh mắt theo dõi từng nét chữ 

Ông cảm thấy chính mình nhìn ra ảo giác.

Nếu không làm sao sẽ thấy một mảnh hương khói lượng lờ bên trong phòng, ngửi được sương sớm trong trẻo, nghe tiếng nước nhỏ giọt róc rách 

Lá bùa được đốt hết, loé lên ánh sáng, làm lòng ông không còn hoảng loạn 

Dường như trong tầm mắt, con trai ông đang ngủ ngon lành 

Ba ngày, ông lần đầu tiên bình tĩnh chờ đợi buổi tối

Nếu cho Hứa Dân Cường một chiếc giường, ông cảm thấy mình có thể ngủ ngay lập tức 

Hoàng hôn buông xuống, ánh nến càng thêm sáng ngời 

Nhược Thương ngừng bút, nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

Bổng nhiên phát hiện một đạo hơi thở người thường không thể phát hiện, thế như chẻ tre xuyên qua màn đêm, lao vào trong phòng 

Ngọn nến trên bàn, hương cũng không loạn 

Dường như Hứa Mãn Huy sắp tỉnh lại bắt đầu ngất đi, run rẩy 

Cho dù có dây thừng trói, cũng không có biện pháp hoàn toàn khống chế được hắn.

Bảo tiêu xung quanh lập tức hoàn toàn, duổi tay ngăn chặn tay chân hắn 

Hứa Dân Cường sợ hãi hô to: “Đại sư!”

Nhược Thương thong thả ung dung xếp giấy Tuyên Thành.

Giấy Tuyên Thành hình lưỡi dài, rộng nữa ngón tay, trông cứng và sắc, bên trong là dấu vết của chu sa đỏ

Cậu cầm giấy Tuyên Thành xếp thành lưỡi dài, nhắm ngay Hứa Mãn Huy mà ném, chặt đứt dây thừng thuận tiện xé toạc áo ngủ 

Bảo tiêu khiếp sợ nhìn dây thừng bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt 

Ngẩng đầu chỉ thấy khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng, dưới ánh nến, lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm.

Lúc trước Hứa Dân Cường còn có không tin, nhưng chỉ trong chốc lát liền nghiền nát thành tro.

Ông trong coi con mình 2 buổi tối, biết được dây thừng này có bao nhiêu chắc

Hứa Mãn Huy thường xuyên mặc áo ngủ kiểu dáng này, tuy chất vải là tơ tằm nhưng cũng không phải một tấm giấy Tuyên Thành mền mại có thể cắt đứt được!

Lừa người chỗ nào, không có mánh khoé gạt người, Nhược Thương chỉ một đòn kết thúc nhanh gọn

Hứa Dân Cường quay đầu đuổi theo động tác của Nhược Thương , muốn làm rõ ràng đây là làm được thế nào 

Ông nghĩ, nói không chừng là giấu dao?

Cuối cùng, ông lại phát hiện Nhược Thương bình tĩnh đem lưỡi dài đặt trên ngọn lửa đốt, khi ngọn lửa cháy đến bên trong chữ viết, hiện ra một sợ khí đen 

Ánh lửa sáng trưng, ánh sáng và bóng tối tự phát sinh

Năm đôi mắt tràn ngập không thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm hành động Nhược Thương 

Nhược Thương bậc lửa đốt ba nén hương, rốt cuộc đã bái tổ sư.

Sau đó bưng đĩa chu sa, cầm bút lông, đứng ở mép giường.

Ánh mắt cậu chăm chú, giọng nói trầm thấp, nói “ Đem người giữ cho chặt”

____★____

(*) Hương: nhang 

19275 từ 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play