Chương34.Con Mèo Ngốc Này Thì Ra Cũng Yêu Gã Nhiều Đến Thế

Chương34.Con Mèo Ngốc Này Thì Ra Cũng Yêu Gã Nhiều Đến Thế

Thấy bản thân trong một bộ áo tắm khi mở mắt, bóng gã lại không thấy bên cạnh, Bạch Mai Trúc ngồi lên, vòng hai tay quanh chân, uất ức khóc.

“Mới sáng ra, mau nước mắt cái gì?”

Ngước lên nhìn Cao Trí Đức cũng trong một bộ đồ tắm, Bạch Mai Trúc lật chăn chạy đến ôm gã, chỉ lẳng lặng ôm như vậy không nói lời nào. Gã nhìn cũng đủ biết chính xác cô đang sợ điều gì, con mèo ngốc này thì ra cũng yêu gã nhiều đến thế.

“Ôm tôi như thế này là muốn tiếp tục hay sao?” gã đưa tay, kéo tuột dây áo tắm đang thắt ngang eo cô, bàn tay đẩy một bên vạt áo mà mò vào nhưng không lâu liền bị cô ngăn lại. Cao Trí Đức rút tay, quay lưng đến bên tủ đồ, từ từ lựa thật kĩ một bộ vest.

“Anh định đi đâu hay sao?”

“Ba tôi về hưu, tôi đến Cao Thị để nhận chức”

Bạch Mai Trúc đã hiểu thì ra bấy lâu nay gã luôn có mặt ở nhà mọi lúc, luôn có thể đuổi theo sau cô, luôn rảnh rỗi là do ngày này chưa đến, bởi vậy từ bây giờ cô sẽ có nhiều thời gian để làm những việc bản thân đang toan tính.

Cao Trí Đức trước khi rời khỏi cửa đã hôn lên trán cô như một lời tạm biệt, Bạch Mai Trúc vẫy tay cho đến khi xe gã khuất xa, những làn bụi phía sau đã tan hết, lộ ra ánh mắt sắc sảo, hàng mi cong không ngừng rung, đôi lông mày rậm đã co lại, móng tay nhọn đâm vào trong lòng bàn tay, mặt đối chất với chiếc xe đang ngày một gần hơn.



Chương34.Con Mèo Ngốc Này Thì Ra Cũng Yêu Gã Nhiều Đến Thế

Doãn Thanh Nhàn bước xuống, Bạch Mai Trúc giật mình quay lưng về phía bà, có chút thay đổi giọng nói “Trí Đức không có ở đây, thưa bác” cô cứ ngỡ bà đến tìm gã nhưng không....

“Tôi không đến tìm con rể, tôi đến tìm cô” Bạch Mai Trúc chậm xoay bước, nếu là đến tìm cô thì chắc hẳn bà đã nghe tất cả mọi chuyện của cô với gã từ miệng cô con gái yêu quý. Không biết là có thêm mắm thêm muối gì không nhưng nếu có thì Bạch Mai Trúc sẽ cảm thấy vui và biết ơn ả.

Đặt một ly nước xuống bàn “cháu mời bác uống nước” ly nước đặt trên mặt bàn chưa kịp lạnh đáy đã chễm trệ trên khuôn mặt cô. Bạch Mai Trúc lầm bầm vuốt mặt, nếu chẳng phải cô còn chút ít sự tôn trọng dành cho bà ta thì cô đã nhét thẳng ly thủy tinh này vào miệng bà rồi.

“Mau rời khỏi đây, trả lại chồng và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cho Yến Trinh”

“Hãy bảo cô ta đến tìm cháu nếu thực sự muốn giữ hạnh phúc này, bác không cần đến đòi hộ con gái mình đâu”

“Vả lại có trả được hay không cũng không thể do một mình cháu quyết định” Bạch Mai Trúc ngồi vào sofa, hai chân vắt chéo đối diện bà.

“Bác đúng là một người mẹ rất thương con” Bạch Mai Trúc vỗ tay, chân phía trên dậm mạnh xuống sàn, hai tay chống đầu gối có vẻ là khó nhọc để đứng lên. Núp sau bức tường phía trên cầu thang, từng tiếng nấc bắt đầu xuất hiện khi bóng người kia đang dần xa khỏi tầm mắt. Tựa lưng vào tường, dần tuột mà ngồi bệt xuống sàn, hai tay bịt chặt miệng để tiếng khóc không vang xa.



Chương34.Con Mèo Ngốc Này Thì Ra Cũng Yêu Gã Nhiều Đến Thế

Khi nước mắt thôi rơi thì bản thân cũng đã thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy cứ chờ mong gã xuất hiện cùng ăn bữa trưa và chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của gã nhưng có mỏi mòn chờ đợi, đến chiếc bóng dưới sàn của gã cũng không xuất hiện. Chắc hẳn có lẽ bây giờ đây gã đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.

Cố chấp đợi cuối cùng cũng được đền đáp nhưng là một người khác không phải gã. Bạch Mai Trúc dụi mắt để nhìn rõ hơn, Nam Phong đang đến gần, chẳng lẽ nào là bạn của gã mà lại không biết gã đang ở đâu, hay mục đích đến đây của anh là một mục đích khác...

“Xin chào anh, anh đến có việc gì sao? Trí Đức chưa...”

“Tôi biết!” Nam Phong xua tay, chống hông, cúi mặt, mũi giày đang chạm đến mũi chân cô, ngoảnh nhìn sang bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn “không muốn ăn một mình à? vậy hãy đi ăn cùng tôi đi”

Bạch Mai Trúc cảm thấy chán khi cứ đợi gã trở về, ở trong căn nhà rộng này, chi bằng đi ra ngoài một lát, khi quay về cũng sẽ thấy gã ở đây. Xe của Nam Phong chạy qua rất nhiều nhà hàng, quán ăn nhưng không thấy dừng lại, Bạch Mai Trúc thì cứ ngỡ Nam Phong muốn đưa mình đi dùng bữa trưa ở nơi nào đó xa hơn nên cũng không tiện hỏi.

“Chẳng phải anh nói đi ăn trưa hay sao?” Bạch Mai Trúc rụt rè bước xuống từ cánh cửa được Nam Phong mở sẵn.

“Chẳng phải anh nói đi ăn trưa hay sao?” Bạch Mai Trúc rụt rè bước xuống từ cánh cửa được Nam Phong mở sẵn.

“Ai nói đến đây là không thể ăn trưa?”

Trong đầu Bạch Mai Trúc bấy giờ chỉ có một đống tơ rối mà thôi, ăn gì ở nơi này cơ chứ? Cô không thể từ chối cái kéo tay của anh, cứ như không còn lí trí mà bước theo, loá mắt bởi ánh đèn sắc màu, mùi rượu nồng qua cánh mũi, Nam Phong khoác vai cô đến ngồi vào chiếc ghế sofa dài, tay nhấc lên ly rượu “đừng hoảng sợ, không lâu nữa sẽ có người sốt sắng đến tìm em thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play