Bạch Mai Trúc bắt tay vào làm việc nhà, một dinh thự lớn đồng nghĩa với việc chân tay không được nghỉ ngơi.
Tiếng chuông cửa vang, Bạch Mai Trúc nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền được đặt phía phải, liền giật mình, “đã trưa rồi ư?”, cô bởi vì chăm chú làm việc nhà mà chưa đụng tay vào bếp, gã chưa thấy có bữa trưa, sẽ cáu cho mà xem.
Chuông cửa lần nữa vang lên liên hồi, Bạch Mai Trúc lúng túng bỏ cây lau nhà xuống, chạy ra mở cửa, thế nhưng gương mặt xuất hiện không phải gã.
Một người con gái cùng một chiếc váy bó sát người chưa dài đến đầu gối, khoác thêm chiếc áo dạ, dáng vẻ sang chảnh cùng chiếc túi hiệu trên tay. Bạch Mai Trúc không khó nhận ra, ả chính là thanh mai trúc mã của Cao Trí Đức.
Tần Yến Trinh đẩy kính thấp, phẩy tay ý bảo cô tránh đường, Bạch Mai Trúc nép sang một bên, chạy theo từng bước của ả.
“A, cái gì thế này” ả không chú ý đường, vậy nên mũi giày cao gót của ả chạm vào cây lau nhà cô để dưới sàn.
“Xin lỗi cô” Bạch Mai Trúc vội dẹp mọi thứ gọn sang một bên.
Tần Yến Trinh vắt vẻo chân ngồi xuống sofa, đưa chân về phía cô “dùng áo của cô lau sạch giày cho tôi”
“Để tôi lấy giấy lau cho cô”
“Tôi nói là dùng áo của cô, cô bị điếc sao” ả đứng lên, một bạt tai đau điếng in hằn vào bên má cô, đỏ ửng cả một vùng.
Cô gạt nước mắt, quỳ xuống chân cô ta, dùng vạt áo lau mũi giày của ả.
Tần Yến Trinh hả hê vô cùng, quăng chiếc áo dạ sang bên, ra dáng một bà chủ, bước chân hướng đến phía bậc thang “mang trà nên phòng anh Trí Đức cho tôi”
“Vâng” Bạch Mai Trúc nhỏ giọng.
Tần Yến Trinh bấm mật mã vào phòng gã, Bạch Mai Trúc không bất ngờ khi ả biết được mật mã, trước đây gã nói với cô, cô là người duy nhất biết được mật mã của phòng gã, người duy nhất gã cho vào phòng, người duy nhất được tuỳ ý sử dụng mọi thứ trong phòng gã. Nhưng xem ra, hai chữ duy nhất ấy nay đã dành cho người khác.
Bạch Mai Trúc gõ vào cánh cửa đang mở, đặt ly trà xuống bàn cho ả, tranh thủ nhìn xung quanh, những khung tranh trước đây có hình của cô và gã được treo ngay ngắn nay đã được thay thế, vẫn là gã nhưng bên cạnh không còn là cô nữa.
“Nóng quá!” tiếng hét của ả thôi thúc cô trở lại.
Bạch Mai Trúc chưa kịp nói thì toàn bộ ly trà nóng đã yên vị trên người cô, tiếng lách cách của mảnh ly thuỷ tinh chạm vào nền nhà tạo nên một âm thanh khó nghe, cô không phản ứng, chỉ thấy từ khoé mắt một hàng, hai hàng nước mắt đã đáp xuống.
“Cô còn đứng đó, sao muốn chửi tôi à, mau đi pha ly khác cho tôi” ả đá mảnh thuỷ tinh gần chân về phía cô.
Từ phía sau Cao Trí Đức xuất hiện, ả thấy liền đẩy vai cô chạy đến bên gã “anh”
Bạch Mai Trúc lau nước mắt, ngồi xuống nhặt từng mảnh ly, mặc kệ cho thuỷ tinh vụn đã đâm vào tay, mặc kệ cho máu bắt đầu chảy. Lướt qua hai người họ.
“Đến lâu chưa?”
“Em đợi anh đến mức muốn xỉu rồi này”
Cô bước đến cửa đúng lúc chứng khiến cảnh tình cảm của cả hai, vội quay lưng về phía họ “tôi mang ly trà khác cho cô”
“Cô ta không vừa ý em, anh mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi” ả nũng nịu, đưa ra bộ mặt đáng thương trước mặt gã.
ngôn tình sủngCao Trí Đức chán ngán với ả, nếu chẳng phải vì năm ấy cô bỏ rơi gã thì gã đã không tiến tới với ả, nếu không phải tại cô thì gã đã không dính phải một con đỉa dai dẳng như ả, càng nghĩ gã càng căm ghét cô.
Nếu thật sự gã sẽ đuổi cô, Bạch Mai Trúc sẽ dập đầu cảm ơn ả, vì cứu sống cô một mạng.
“Cô ta có thứ cần phải trả anh, nếu anh đuổi, hẳn cô ta sẽ rất vui mừng” gã liếc mắt qua cô.
“Nợ? Vậy để cô ta nhanh cút khỏi đây em sẽ cùng anh đòi được chứ?”
Tần Yến Trinh lại gần, tiến ra phía trước mặt cô, giật lấy ly trà trên tay, cố tình lơi lỏng để ly trà nóng một lần nữa đổ lên người cô. Gã lặng thinh chứng kiến tất cả, sự hả hê của ả và sự đau khổ của cô.
Bấy giờ toàn vùng cánh tay phải đã bỏng rát, đùi phải cũng không kém cạnh là bao. Bạch Mai Trúc thà chịu đau chứ không đả động đến đồ của gã, nếu không gã chắc chắn sẽ dở giọng mà khiến cô sống không bằng chết.
“Cô còn không nhanh tay, muốn chúng tôi chết đói hay sao?” trong lúc ả đang hoạch cô thì Cao Chí Đức lại say mê nhìn cô không chớp mắt, gã nhớ lại kỉ niệm của hai người tại căn bếp này, đã từng vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào, ấy vậy mà giờ đây cả hai như người dưng xa lạ.
Bạch Mai Trúc dọn món cuối cùng lên bàn, ánh nhìn lập tức đập vào mắt gã, cô tránh né, mạnh tay va chạm thuỷ tinh của đĩa vào mặt kính làm gã thức tỉnh “xong rồi, mời hai người” cứ ngỡ là đã đươc yên ổn, vậy mà chỉ vừa quay lưng, tiếng choe choé lại vang bên tai.