“Cao Trí Đức từ trước đến giờ anh đã từng tin tưởng tôi chưa? dù chỉ một lần” Bạch Mai Trúc giọng nghẹn ngào, hồi hộp nghe câu trả lời của gã.

“Sai lầm của tôi từ trước tới giờ là luôn tin tưởng cô, còn bây giờ tất cả lời nói của cô đối với tôi đều là dối trá” Cao Trí Đức nhấc người, rút thứ ấm nóng bên trong cô ra, đứng lên mặc quần áo.

Bạch Mai Trúc hai mắt nhắm nghiền, bản thân tột cùng đau khổ, gã chỉnh chu xong lưỡng lự nhìn về phía cô, một hồi lâu quyết định kéo cô lên, chỉnh tề quần áo giúp cô, Bạch Mai Trúc nằm trong lòng gã mềm như sợi bún, chỉ cần kéo mạnh một chút là sẽ đứt ngay tức khắc.

“Cao Thiếu, cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?” lão thấy gã bế cô tiến về phía cửa, bèn chạy đến hỏi.

“Cô ta là người của tôi, tôi muốn đưa đi đâu cần phải báo cáo với ông à?”

“Tôi không dám, thưa Cao Thiếu” lão cúi người.

Gã đặt cô nằm vào ghế sau, rồi ngồi vào ghế lái, lùi xe, phóng thẳng một mạch về phía trước. Cánh cửa lớn luôn luôn chào đón mỗi khi gã trở về.

“Ta đợi con rất lâu đấy” Cao Trí Đức trên tay bế cô, dừng chân khi nghe tiếng của ai đó phía phòng khách vang lên. Ông Cao đứng lên, hai tay vắt về sau lưng, đến gần gã, mắt đưa lên nhìn người con gái nằm trong lòng gã.

“Còn chưa buông được” lão đập gậy xuống đất, thẳng người, đối mắt với gã. Cao Trí Đức không nói không rằng quay lưng bế cô lên phòng, sau quay bước xuống phòng khách nói chuyện với lão.

“Sao ba đến mà không nói trước”

“Từ khi nào ta bước chân đến nhà này lại phải báo trước thế? không ngờ bị phát hiện đúng không? Chỉ hôm nay thôi từ những ngày sau đừng để ta nhìn thấy con bé đó một lần nữa” lão đứng lên, bước chân khựng lại khi tiếng gã vang.

“Từ khi nào cuộc sống của con lại do người khác quyết định thế?”

“Thế nào là người khác, tuần sau hai đứa sẽ kết hôn, hai bên gia đình đã chuẩn bị hết rồi, đừng khiến ta xấu mặt” lão ho khàn một cái, rời khỏi.

Bạch Mai Trúc khuất bóng phía sau lưng gã, có lẽ cả đời này cô sẽ không được chấp thuận ở bên người mình yêu chỉ vì không môn đăng hộ đối. Còn gì đau đớn hơn như thế, khi nghe hai chữ kết hôn từ miệng ba gã, cô như muốn chết đi ngay lập tức, can đảm nhìn gã vào lễ đường cùng người con gái khác, cô không có. Hai người yêu nhau muốn hạnh phúc bên nhau khó khăn đến vậy sao?. Chươ𝓷g‎ 𝘮ới‎ 𝓷hất‎ tại‎ #‎ 𝘛‎ 𝚁ÙM𝘛𝚁U𝙔ỆN.𝒱𝓷‎ #

Cao Trí Đức nhẹ tay đóng cửa, đến nằm bên cạnh cô, gã vô thức rơi nước mắt, lần đầu tiên trong đời gã khóc vì người gã yêu. Nếu gã cùng cô bỏ trốn thì đồng nghĩa với việc gã sẽ trắng tay, mọi chuyện mà chỉ đơn giản như thế thì gã đã không chần trừ, nguy hiểm luôn rình rập phía sau không phải gã, là cô. Gã biết gia đình gã sẽ chẳng bao giờ để yên cho cô, gã đã nhìn ra điều này trong mắt họ từ ngày đầu tiên cô xuất hiện.

Gã nói hận cô nhưng không thực sự là hận đến tận xương tuỷ, gã hận vì yêu.

Màn đêm nhanh chóng bao phủ cả thành phố, tiếng nấc trong màn đêm, hai mắt đã sưng lên, Bạch Mai Trúc thật khẽ đưa tay chạm lên mặt gã, “Trí Đức, chúng ta có duyên không nợ, chi bằng như vậy buông tha cho nhau đi, mỗi người tự sống lấy cuộc sống của mình”

“Cả hai sẽ hạnh phúc hơn, bên nhau chỉ toàn đau khổ thôi” Bạch Mai Trúc đặt lên chán gã một nụ hôn, ôm chặt gã một lần cuối cùng. Thuần thục bấm mật mã, đứng trong cơn mưa trước dinh thự lớn, là do cô khóc hay do mưa làm ướt mặt.

“Anh đặt vé rồi, chúng ta sẽ đi luôn trong đêm nay” cô biết nếu còn ở lại đây gã sẽ tìm ra và ép buộc cô về bên cạnh. Vậy nên đã quyết đi thì phải đi thật xa, khoảng cách xa dần xa, Bạch Mai Trúc ngồi trên máy bay mới yên tâm thở phào.

Tịnh Ân nắm lấy tay cô khi nhìn thấy tay cô không ngừng run lên có thể là do một phần sợ hãi xen lẫn hồi hộp.

Một thành phố xa lạ hiện ra trước mắt, nó to lớn hơn là cô nghĩ, bản thân bất an có lẽ là vì không có gã bên cạnh, dù gã thời gian qua có đối xử tàn nhẫn với cô nhưng dẫu sao trong tầm mắt gã vẫn là an toàn nhất.

“Bằng mọi giá, mau tìm ra cô ta cho tôi” gã nắm chặt ly rượu thuỷ tinh trong tay, từng giọt rượu chảy ra như những giọt máu tươi lan khắp bàn tay gã.

“Bạch Mai Trúc cô vẫn chứng nào tật nấy, khoan nhượng cho cô để cô được nước lấn tới”

Gã lao xe mhư một ngọn gió vun vút trên đường, thế nhưng gã nhanh cảm thấy bất lực khi không thể tìm thấy một mảnh mối nhỏ nào về cô. Cao Trí Đức lao đầu vào rượu, tối ngày say sỉn, như một tên điên không ngừng tìm kiếm cô, bởi gã đã từng nói dẫu cô có trốn đến tận chân trời thì gã cũng sẽ tìm ra bằng được. Gã sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào tìm được cô thì thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play