“Thật là...sao lại đứt ngay lúc này” chiếc vòng tay của Bạch Mai Trúc bỗng bị đứt, dừng chân lại giữ cây cầu lớn, tất thảy số hạt bắn tung toé khắp nơi. May thay cây cầu này có ít phương tiện di chuyển.

Bạch Mai Trúc buộc gọn tóc lên, bắt đầu đi nhặt từng hạt, chiếc vòng tay này cô rất thích nếu không cô cũng chẳng cất công để nhặt lại làm gì.

“Còn thiếu một hạt nữa....hay thôi bỏ quách cho rồi!” tại vì Bạch Mai Trúc cảm nhận đang có hạt mưa lên muốn về nhà nhanh nếu không sẽ bị ướt mà cảm mất.Từ trước đến giờ Bạch Mai Trúc ghét nhất là bị ốm.

Bạch Mai Trúc quyết định bỏ, khi vừa quay lưng thì phía sau có tán ô đưa lên, cái xoay người lại, gương mặt thanh tú, nét mặt sắc xảo xuất hiện mê hoặc kẻ si tình phía sau. Một người con trai điển trai, cao hơn cô cả một cái đầu, đưa bàn tay đang nắm đến trước mắt cô, khi bàn tay ấy mở ra hạt vòng của cô xuất hiện. Bạch Mai Trúc tựa như vớ được vàng, mừng rỡ.

“Vậy là đủ rồi!”

Bạch Mai Trúc cảm nhận được bản thân hình như đã vô lễ, không mở lời cảm ơn người kia trước. Nụ cười trên môi biến mất, thay vào vẻ nghiêm túc “hừm....cảm ơn anh rất nhiều” cô cúi đầu.

Người ấy không nói gì, Bạch Mai Trúc nghiêng đầu khó hiểu nhìn “à, không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước” cô xoay lưng thì bị bàn tay phía sau kéo lấy cổ áo, khựng lại.

“Trời mưa rồi, lên xe đi” cái giọng ồm ồm vang lên.

“Không cần đâu như thế thì phiền anh lắm” Bạch Mai Trúc gãi đầu bối rối, cô không lên thì đối phương vẫn cứ mãi đứng yên không đi.

“Anh kiên nhẫn quá đấy, được rồi cảm ơn lời mời của anh” Bạch Mai Trúc bước lên xe, cô không biết rằng hạnh phúc và bi kịch của bản thân đã bắt đầu.

Người ấy chính là Cao Trí Đức. Gã không có tiếng xấu đồn xa, tiếng tốt lại càng không, chỉ có duy nhất một điều ai ai cũng biết chính là đích tôn nhà họ Cao.

“Cô tên là gì? bao nhiêu tuổi?”

“Bạch Mai Trúc, 22 tuổi”

“Tôi là Cao Trí Đức, 26 tuổi”

Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt, há hốc liền lấy tay bịt miệng “anh, chính là đích tôn nhà họ Cao ư? wow, rất vui được gặp anh” cô đưa tay ra muốn bắt tay với gã nhưng nhận lại là sự lạnh lùng, Bạch Mai Trúc xấu hổ gượng cười.

Không khí trong xe từ bấy im lặng đến đáng sợ. Bạch Mai Trúc thở phào khi đã được đặt chân xuống trước nhà, xe gã vụt mất khi cô chưa kịp cúi chào “gì vậy, có phải là mình đã đắc tội với anh ta rồi không?”

Kể từ ngày hôm ấy, không lâu khoảng một tuần sau, khi Bạch Mai Trúc từ chỗ làm trở về thì thấy gã đứng trước nhà, cô vội chạy lại gần “anh đến có chuyện gì sao?”

Cao Trí Đức khoanh tay, dựa lưng vào xe, chân không ngừng giẫm xuống đất, quay qua nhìn khi nghe tiếng cô: “cũng không có gì, cô đã ăn tối chưa?”

“Tôi? chưa”

“Chúng ta cùng đi ăn đi”

Gã đưa cô đến một nhà hàng, Bạch Mai Trúc thoáng nhìn cũng cảm thấy nơi này rất đắt đỏ, cô vỗ nhẹ tay gã thì thầm “không nhất thiết phải ăn ở đây đâu, tôi có một chỗ này rất ngon” cô không hỏi ý gã cứ thế kéo gã theo. Cao Trí Đức nhìn tay cô đang nắm lấy cổ tay mình liền di chuyển, hai bàn tay nắm lấy nhau. Bạch Mai Trúc nhìn lên gã cười vui vẻ.

“Anh ngồi đi” cô đưa gã đến một tiệm mì nhỏ, đây là tiệm mì thân quen của cô.

“Trúc Nhi đến rồi sao, hôm nay dẫn theo cả bạn nữa à?”

“Chú Lâm cho cháu hai tô, giống như mọi khi cháu ăn nhé!”

“Ngồi đi, ngồi đi, có ngay đây”

Sau 15' trên tay chú Lâm là hai tô mì ghi ngút khói “cảm ơn chú”

“Anh ăn đi” Bạch Mai Trúc gắp lên một đũa, thổi vài cái rồi đưa vào miệng, còn gã thì như người mất hồn nhìn cô không chớp mắt.

“Hử, mặt tôi dính gì sao?” Cao Trí Đức lắc đầu, tập chung ăn.

Mối quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh qua những lần đi chơi, những lần hẹn hò tại nhà cô, những lần cả hai cùng nhau dạo phố, gã nhìn bên ngoài sắt đá nhưng bên trong lại ấm áp, Bạch Mai Trúc cảm thấy rất may mắn khi được gã yêu. Tình yêu rất tốt cho đến một ngày, gã đưa cô về ra mắt gia đình.

Bà Trịnh, mẹ gã ban đầu nhìn thấy cô đã không ưa, ba gã cũng không kém. Họ không muốn có một người con dâu tầm thường, nghèo hèn là cô, đối với họ, môn đăng hộ đối là quan trọng nhất. Bởi vậy bà liên tục tìm đến cô gây khó dễ.

Những lần gặp gỡ đều là lén lút sau lưng gã.

“Nghe nói cô còn đang nợ một khoản tiền, nếu cô chia tay Trí Đức, tôi sẽ trả hết số nợ đó cho cô”

“.....”

“Cô im lặng tôi sẽ coi như là đồng ý”

Bà là người lớn nhưng nói không giữ lời, số nợ của cô còn nguyên vẹn sau khi chia tay gã. Bạch Mai Trúc cũng không phải mưu cầu được trả hết số nợ đó, chỉ là bà ta nếu không làm thì đừng mạnh miệng nói, điều đó chẳng sang trọng hay cao quý gì, ngược lại chỉ làm cho cô coi thường bà ta hơn.

Bạch Mai Trúc cứ ngỡ chia tay xong cuộc sống bình thường trước kia sẽ quay trở lại, nhưng không, gã 24/7 đến làm phiền cô, không phải gã thì cũng sẽ là người đến đòi nợ.

“Anh buông tha cho tôi được rồi! tôi không còn yêu anh nữa, từ ban đầu thực chất chỉ là muốn lợi dụng anh mà thôi”

Cao Trí Đức nghe xong lời này từ cô thì đúng là có suy nghĩ khác về con người cô, gã quyết định từ bỏ không theo đuôi cầu xin cô quay lại nữa, lần đầu tiên gã được yêu, cũng là lần đầu bị đá, Cao Trí Đức ngang tàng trước giờ chưa từng ngu muội như thế này.

“À, nhân tiện giới thiệu với anh luôn, đây là bạn trai mới của tôi” cô kéo Tịnh Ân, khoác tay anh, huých vai ra hiệu cho anh, Tịnh Ân hiểu ý cô, phối hợp rất tốt. Bạch Mai Trúc nhìn gã có vẻ không tin, để gã thôi theo đuôi, cô liều mình nhón chân hôn Tịnh Ân.

“Anh thấy rồi đó”

Cao Trí Đức gật gù, nhếch miệng một cái, quay lưng khuất khỏi tầm mắt cô. Nhắc đến tình yêu là nhắc đến nỗi hận của gã đối với Bạch Mai Trúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play