Tay gã dừng tại xương quai xanh, từng ngón tay như chân người đi vào bên trong lớp áo từ cổ xuống, tay gã hôm nay ấm đến lạ thường.
Cao Trí Đức cả người nóng ran mỗi khi tay chạm vào da thịt cô, gã nhào vào trong, nhấc bổng cô ngồi lên đùi, chiếc tủ lớn chứa đựng hai người rất dư chỗ, gã gạt hết đồ xuống đất, gã hơn cả một con sói hoang bị bỏ đói lâu ngày, gã đè cô ra bất chấp mọi nơi chỉ để thoả mãn cơn khát dục của bản thân.
Những dấu răng cũ chưa biến mất, những dấu mới chồng chất đè lên, Bạch Mai Trúc không còn sức để chống cự nữa, cả đêm hôm qua đến tận bây giờ gã cứ như yêu tinh sống hút cạn máu cô. Gã bây giờ dùng một tay nhấc cô lên có khi còn dễ dàng hơn là nhấc một hòn đá nhỏ.
Gã dồn hết lực vào tay, xé toạc chiếc áo len đắt tiền của chính gã trên người cô che quá đùi không nhiều, cảnh hoả thân năm lần bảy lượt bị gã nhìn thấu, Bạch Mai Trúc cảm thấy gã đúng thật là hoang phí, đồ của cô không nhiều tiền cô đã tiếc đứt ruột khi nó tàn tành ấy vậy mà gã.
“Ư, tôi rất mệt!”
“Hôm nay cô không cần động, một mình tôi là đủ rồi”
“Tôi không muốn” Bạch Mai Trúc bám vào cánh tủ hòng trườn xuống.
“Cô nhớ đúng không? Cô, không có quyền trái lời tôi” nếu cô ngoan ngoãn phục tùng trong gã sẽ không xuất hiện cơn bão xấu, nhưng cô luôn trái ý gã khiến gã có muốn thuần phục cô cũng rất khó khăn.
“Cô, đã ngủ với thằng đó hay chưa?”
“Cái thằng cô đã dẫn đến trước mặt tôi, tình tứ ấy” gã bỗng nhớ về quá khứ, giọng khàn đục, hỏi cô.
Bạch Mai Trúc không cho gã câu trả lời, gã đẩy mạnh cô xuống khỏi người, bóp chặt cổ cô, trong đáy mắt hung ác, ngân nổi đầy, đỏ rực, muốn thiêu sống cô tại chỗ “rồi hay chưa?” cô lắc đầu, móng tay đã ngăm chặt vào cổ tay gã, gã buông tay, kéo chân cô cho cô nằm dưới thân, Bạch Mai Trúc ho sặc sụa trong từng tiếng hôn ám muội của gã trên người cô.
Gã rất hài lòng với câu trả lời, nếu chuyện đó đã xảy ra, gã sẽ giết chết cô ngay tại đây hoặc sẽ cho cô sống không được, chết không xong. Người của gã đã định chỉ được phép rên rỉ dưới thân gã. Thế nhưng gã lại nhớ đến cái hôn nồng nhiệt của họ lúc ấy...
Cao Trí Đức nhấc thân khỏi người cô, gã mạnh tay kéo cô lên, Bạch Mai Trúc bấy giờ sức mỏng hơn cả một tờ giấy, đến đi cũng không thể nhấc chân, cả người lạnh buốt, da đã chuyển màu, bị gã bất chấp lê dưới sàn. Gã đưa cô vào nhà tắm, xả nước tràn bồn lớn ngập cánh hoa hồng.
Gã nhấc cô lên, không nhẹ nhàng mà đẩy thẳng cô vào bồn, nước liên tục tràn nhưng tay gã không ngừng chĩa vòi thẳng vào cô, gã chứng kiến cái lắc đầu của cô khi gã hỏi về chuyện người kia đã chạm vào người cô hay chưa, gã có được câu trả lời nhưng gã thà nhầm còn hơn bỏ xót.
“Cao Trí Đức anh...”
“Ngậm miệng”
Gã như dùng hết sức để hét lên, tay gã di chuyển trên người cô, dấu tay đỏ in hằn trên da không bỏ sót bất cứ góc nào, một tiếng lớn vang lên khi gã thẳng tay vứt vòi nước xuống. Bạch Mai Trúc muốn đứng lên, người cô đã lạnh cóng cho dù nước trong bồn rất ấm. Gắng gượng đưa được một chân ra ngoài thì gã đã quay lưng lại với díp đánh răng trên tay.
Cao Trí Đức gã giúp cô ra khỏi nước, đẩy cô đến phía trước bồn rửa mặt, khăn choàng gần tay, gã cũng nhất quyết không cho cô chạm vào, gã muốn cô chịu đựng cái rét thấu xương này như một cách trả thù oán hận. Gã ghì cổ cô thấp xuống, Bạch Mai Trúc hai tay phải bám vào thành bồn, nếu không cô sẽ ngã mất.
Gã xả nước, buộc miệng cô hợp xuống, chỉ trong hai giây nhưng Bạch Mai Trúc lại cảm thấy bản thân dường như đang chết đuối giữa đại dương lớn, gã túm lấy tóc giật ngược đầu cô lên, đưa díp đánh răng vào miệng cô, gã không bỏ bất cứ nơi nào trong khoang miệng, đến khi gã cảm thấy ổn mới dừng tay lại.
Gã làm tất cả những thứ này để làm gì trong khi trước đó gã đã liên tục hôn cô?
Gã bế ngang người cô, đưa cô ra ngoài, đến bên cạnh giường, mở chăn, đẩy cô vào, sau đó dùng thân đè lên “cô nên nhớ, cô chỉ được phép lăn giường với tôi, chỉ một mình tôi”
“Tôi không phải đồ chơi của anh, nên anh không có quyền sở hữu, tôi ngủ với ai là quyền của tôi, anh không...”
Cao Trí Đức hai ngón tay bóp chặt miệng cô để cô không có cơ hội thốt ra lời chống đối.
“Cô phải nhớ, ai là người cứu sống cô”
“Tôi thà nằm dưới thân bọn chúng còn hơn là ngày đêm bị ép buộc dưới thân thể ghê tởm của anh”
“Ghê tởm?” Cao Trí Đức ngạo mạn cười lên những tiếng rợn người.
“Vậy để Cao Trí Đức này cho cô biết tôi còn có thể ghê tởm hơn thế nữa” gã cưỡng hôn cô, khi lưỡi gã luồn vào, Bạch Mai Trúc cứ thế phun thẳng nước bọt vào miệng gã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT