Ngày sống ở đây rất bình thản, Mai Tử được Hồ đại phu điều dưỡng từ từ khỏe trở lại, bây giờ đã có thể xuống giường, được tiểu nha hoàn Bình Nhi nâng đỡ đi lại chuyển động. Chỉ là Hồ đại phu nói, bệnh của nàng mặc dù đã đỡ, nhưng trước đó vài ngày bôn ba mệt mỏi, thân thể rất không khỏe, nên điều dưỡng một đoạn thời gian thì tốt hơn.
Mai Tử thường xuyên để Bình Nhi đỡ lấy mình, lúc chạng vạng thường ra đứng trong sân, nhìn mèo chó đánh nhau, nhìn gió thổi lay mấy cọng cỏ đuôi chó, có lúc đi ra ngoài nhà xem một chút xung quanh.
Ngày này, trừ chuyện quan tâm đến Tiêu Kinh Sơn, nàng không có tâm sự gì khác, thế là ngày trở lại giống như lúc nhỏ.
Tiêu Kinh Sơn bên kia tất cả đều thuận lợi, nghe nói đại quân đem thành Thanh Châu lớp lớp bao vây, Bành vương gia cố thủ thành trì không đầu hàng, thế là đại quân bắt đầu công thành. Rốt cuộc công thành thế nào Mai Tử không rõ lắm, hỏi Thôi phó tướng hắn cũng không nói . Nhưng tiểu nha hoàn Bình Nhi không biết từ đâu nghe được tin tức, chạy đến đây nói cho Mai Tử.
“Nghe nói thành Thanh Châu bị vây bốn năm ngày, người bên trong không có gì để ăn, rất nhiều dân chúng phải đào củ sắn củ đất lên ăn, chết không ít người đâu.”
Mai Tử một nghe thế thì nóng nảy, đỡ lấy giường hỏi: “Sao lại như vậy?”
Bình Nhi u mê nói: “Ta không biết, có thể là Vương gia kia có lương thực ăn nên không quan tâm đến dân chúng trong thành đang chết đói. Hắn không mở cửa thành một ngày thì những dân chúng kia đói một ngày.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT