Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành cây sum xuê rơi vào khuôn mặt Mai Tử, nàng nghe tiếng chim chóc kêu líu ríu mà tỉnh dậy.
Nàng nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh là đống củi cháy hết, A Mang thì đang tựa vào gốc cây cúi đầu nghĩ cái gì đó, mà nam tử áo trắng đã không thấy bóng người.
Mai Tử vuốt vuốt mắt để tỉnh táo lại, hàm hồ hỏi: “Hắn đâu rồi?”
A Mang ngẩng đầu, khuôn mặt vốn non nớt có tia bất mãn, nheo con ngươi hỏi: “Ngươi làm gì mà vừa tỉnh dậy là hỏi hắn?”
Mai Tử mở trừng mắt, từ trong chăn chui ra rồi xếp chăn lại, vừa dọn dẹp vừa nói: “Người ta cho ta ăn, còn cho chúng ta sưởi ấm, đương nhiên ta muốn cám ơn người ta.”
A Mang không có ý gì nữa nói: “Ngươi vừa bẩn vừa nát, giống như heo vậy, ngủ thẳng muộn thế này mới tỉnh, đương nhiên không gặp được người ta rồi!”
Mai Tử cảm thấy mình ngủ thẳng đến giờ này có chút hơi quá, nhưng nàng lập tức tìm cho mình một lý do: “Ở đây ngay cả con gà gáy sáng cũng không có……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play