Nghe Mai Tử nói phải ra ngoài tìm chồng, trong thôn có người khuyên bảo không nên đi, có người thở dài nói thật ra nên ra ngoài tìm một chút. Bất luận mọi người nhìn theo cách nào, cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng cho Mai Tử một thân một mình đi ra ngoài.
Mai Tử không quan tâm việc này, nàng cảm thấy mình nhất định phải đi ra ngoài xem một chút. Không chỉ vì tìm nam nhân của mình nàng còn muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút.
Thế giới bên ngoài đối với Mai Tử mà nói giống như chỗ núi lớn xa xa đầy sương mù kia, không thấy rõ không nói rõ, xa xôi mà thần bí. Trước kia cho tới bây giờ Mai Tử chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu đoạn sương mù này rõ ràng, nhưng không biết từ lúc nào nó đã bắt đầu, chính nàng cũng không ý thức được, nàng bắt đầu tò mò.
Nàng tò mò, thiên hạ mà Tiêu Kinh Sơn lăn lộn mười mấy năm qua như thế nào; nàng tò mò, núi lớn bên ngoài rốt cuộc có cái gì hấp dẫn hắn như thế, để hắn dứt khoát vứt bỏ mình, lần nữa đi ra ngoài.
Nam nhân nhà nàng không giống những người khác trong thôn. Không giống chỗ nào, Mai Tử đã suy nghĩ thật lâu, nàng cảm thấy đó là vì trên người Tiêu Kinh Sơn có quá nhiều mùi vị bên ngoài núi lớn.
Cho nên, nàng phải đi ra ngoài, đi xem một chút thế giới bị Tiêu Kinh Sơn bỏ xuống, lại được Tiêu Kinh Sơn lần nữa cầm lên kia.
Ý niệm này không phải đột nhiên mà có, có lẽ nó lặng lẽ nảy sinh từ ngày đầu tiên Mai Tử nói phải đợi Tiêu Kinh Sơn. Nhưng lúc đó tư tưởng của nàng chưa thông suốt, cũng chưa đủ dũng khí để quyết định đi, thậm chí không ý thức được mình có thể làm như vậy. Hôm nay đứng ở hẻm núi gió thổi, nhìn con đường nơi xa không thấy điểm cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng nói ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT