Ánh mặt trời dần trở nên nắng gắt, lúa trong sân đã mở hết rồi, hạt lúa dưới nắng tỏa ra một mùi hương khiến lòng người an tâm. Mai Tử nhìn đằng xa, không khỏi bắt đầu lo lắng, sao mẹ còn chưa tới.
Cối xay trong thôn không nhiều lắm, chỉ có ba cái mà thôi. Nàng nhìn xung quanh, đã có hai nhà kéo cối xay đến rồi, còn một cái nữa chắc là ở sân lúa phía Tây?
Lúc này, Chu Đào và A Thu đi tới bên này. Chu Đào mặc một bộ quần áo mới làm bằng vải bông, trên đầu quấn một cái khăn màu sáng. Nàng đứng ở sân đầy lúa mạch vàng óng này nhìn rất nổi bật. A Thu ỉu xìu, thấy Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn ở đây, đi tới cúi đầu nói: “Tỷ, đệ và mẹ ở sân đánh lúa phía Tây đợi đã lâu, nhưng cối xay rất nhiều người dùng, mượn không được.”
Mai Tử nghe vậy nóng nảy: “Sao lại như vậy, lúa của chúng ta cũng không nhiều, mượn dùng một chút cũng không mất quá nhiều thời gian a.”
Chu Đào nhìn Tiêu Kinh Sơn bên cạnh, không vui vẻ nói: “Nhà ai cũng có lúa cần xay, bây giờ nhiều người cần dùng! Với lại, nhà chúng ta không có gia súc để kéo, toàn phải dựa vào sức người, tốn rất nhiều thời gian. Người khác thấy vậy càng không muốn chờ chúng ta!”
Mai Tử biết mình nhất thời nóng lòng, thấy Chu Đào nói rất có lý nên cũng không để ý giọng điệu khó chịu của nàng ấy, ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, lo âu nói: “Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, hôm nay xay rồi phơi nắng hai ngày nữa là xong rồi. Nếu cứ kéo dài như vậy thì phải làm sao đây?!”
Tiêu Kinh Sơn nhìn hai cái cối xay không xa đằng kia, đề nghị nói: “Hay là đến kia xem một chút có thể mượn dùng hay không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play