Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi

Chương 4


6 tháng


4.
Tôi cầm bút lên một cách máy móc, bàn tay run rẩy ký tên.

Nhân viên bán hàng mỉm cười lịch sự: "Thanh toán xong, hoan nghênh lần sau đến mua sắm ạ!"

......

Tôi chưa kịp giải thích với bạn bè mà đã chạy ngay về nhà.

Người đàn ông đang cầm dao đứng trong bếp cắt dưa hấu.

Giữa lông mày và ánh mắt anh có sự dịu dàng, anh mỉm cười với tôi:"Dưa hấu ướp lạnh, đây là thứ mẹ thích ăn nhất".

Khi xuyên tới đây, anh đang mặc một bộ vest cao cấp được đặt may riêng.

Anh có khí chất mạnh mẽ áp đảo, nhưng anh cũng biết cách che giấu con người thật của mình và kiềm chế sự sắc bén của mình đúng lúc.

Để đạt được mục đích, anh có thể giả vờ dịu dàng, giả vờ tình cảm, giả vờ là bất cứ ai.

Những nhân vật đẹp trai, tinh tế, bước ra từ tiểu thuyết chưa chắc đã là nam chính.

Anh ta cũng có thể là một nhân vật phản diện biến thái.

"Phượng Kì, có phải anh không?" Cổ họng tôi run lên khi gọi tên anh.

Vẻ mặt của người đàn ông không có một chút bất thường nào, lo lắng, hoảng loạn và cứng đờ sau khi bị vạch trần, tất cả đều không có.

Anh nhặt một miếng dưa hấu đã cắt sẵn đưa lên miệng tôi, trầm giọng nói: “Ăn thử đi, ngọt lắm.”

Tôi vô thức lui ra phía sau vài bước, hỏi lại lần nữa: “Anh là Phượng Kì phải không?”

Trong mắt anh hiện lên vẻ hưng phấn kỳ lạ: “Quả nhiên, tên của tôi nghe dễ nghe hơn.”

Mặc dù trong lòng tôi vốn đã chắc chắn, nhưng khi tận tai nghe được lời thừa nhận của anh, nhịp tim của tôi vẫn như ngừng đập trong vài giây.

Hai chân tôi mềm nhũn, ngã thẳng xuống sàn.

"Có chuyện gì vậy, mẹ?" Phượng Kì động tác ưu nhã lau sạch con dao, "Mẹ đang sợ con sao?"

Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng không hiểu sao nó lại khiến tôi rùng mình.

"Tại sao?" Phượng Kì nhìn chằm chằm tôi, nghiêng người năng cằm tôi lên, “Không phải mẹ yêu con nhất sao?

Tôi có thể tạm thời quên mất tính cách của Hạ Dương, nhưng mỗi lời miêu tả về Phượng Kì đều khắc sâu trong lòng tôi.

Phượng Kì trái ngược với Hạ Dương.

Anh là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, một con quỷ bò ra từ đống xác ch.ết, một con quái vật nghiện gi.ết chóc, sau khi bị tr.a tấn, anh trở nên bất tử, mọi vết thương đều có thể tự chữa lành.

Anh lang thang trong thế giới loài người hàng trăm năm, sử dụng tr.a t.ấn và gi.ết chóc như gia vị của một cuộc sống lâu dài, thích thú ngắm nhìn vẻ mặt của mọi người khi họ sắp ch.ết, và sau đó cẩn thận chế tạo những xác ch.ết thành mẫu vật với ánh mắt yêu thương và đi.ên cuồng.

Anh đã xây dựng một căn phòng bí mật khổng lồ trong vùng đất không người, nơi chứa vô số mẫu vật th.i th.ể, tất cả đều là những người đã ch.ết trong tay anh hơn trăm năm qua, có biểu hiện sợ hãi, có biểu hiện đau đớn, và một số biểu hiện buồn bã..., tất cả đều được cố định trong những khung kính.

Anh không có gia đình, không bạn bè, không người yêu, sống một mình trong bóng tối năm này qua năm khác, mỗi khi nào thấy cô đơn, anh sẽ nằm một mình giữa những xác chết dày đặc, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng ngân nga một bài hát đồng giao mà mẹ anh đã hát cho anh nghe trong ký ức.
Vì lý do này mà Tống Tô bị chỉ trích nặng nề: "Logic thì sao? Có hợp lý không? Làm sao một người bình thường có thể trở nên bất tử? Một mẫu xác chết. Dễ làm như vậy sao? Nó có thể bảo quản hàng trăm năm mà không bị thối rữa? Gi.ết nhiều người như vậy mà không bao giờ bị bắt?"

Tôi lập tức phản bác: "Không hợp lý thì sao? Trong tiểu thuyết của tôi, mọi thứ đều có thể xảy ra!"

Vào lúc này, sự tồn tại bất chấp logic và vượt qua lẽ thường này đang đứng trước mặt tôi.

Trong khoảng thời gian này, người đã ôm và hôn tôi đều là Phượng Kì.

Nhịp tim vừa rồi gần như ngừng đập đột nhiên lại tăng tốc.

Phượng Kì, anh là Phượng Kì.

Hy vọng của tôi, ước mơ của tôi, tôi đã dồn hết tình yêu và đam mê của mình vào Phượng Kì.

Tôi nhìn anh và hỏi: "Tại sao anh lại giả làm Hạ Dương?" .

Phượng Kì khẽ mỉm cười: "Bởi vì rất vui."

Tôi sững sờ: "Vui?"

Chỉ vì vui thôi sao?

"Đột nhiên đến một thế giới khác, con phải tìm chút niềm vui cho mình." Phượng Kì tỏ vẻ tiếc nuối, "Mẹ, mẹ là người sáng tạo ra con, mẹ không nên dễ dàng bị lừa gạt như vậy. Một xác chết, làm sao có thể có năng lực du hành xuyên thời gian? Hạ Dương thật, từ lâu đã được con chế tạo thành một mẫu vật tuyệt đẹp và đặt trong tủ kính.”

Trái tim vốn đang đập được vài giây của tôi lại bắt đầu chìm xuống.

Cốt truyện rõ ràng là do tôi viết, nhưng lần đầu tiên nó khiến tôi cảm thấy lạnh thấu xương.

Cho nên, Hạ Dương thật sự đã chết từ lâu.
Chết dưới ngòi bút của tôi.

"Con luôn nghĩ rằng khi mẹ biết thân phận thật sự của con, mẹ sẽ rất vui mừng và ngạc nhiên." Đôi mắt của Phượng Kì mông lung, như thể đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, "mẹ sẽ lao về phía con, hôn con và oán trách tại sao con không nói với mẹ sớm hơn? Một bên cảm ơn ông trời đã đem con đến bên mẹ”.

Tôi cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

"Nhưng mẹ ơi, sao bây giờ trông mẹ sợ hãi thế?".

Phượng Kì từ từ đến gần tôi, lòng bàn tay ấm áp chạm vào cổ tôi, "Chẳng lẽ mẹ muốn để Hạ Dương vượt thời không tới trước mặt mẹ sao?"

Chỉ cần tôi gật đầu, anh ta sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ tôi.

Bởi vì đây là thiết lập nhân vật tôi đã đặt cho Phượng Kì.

Vặn vẹo, gi.ết người và không bao giờ cho phép bị người khác từ chối.

Anh ta sẽ không thương xót tôi chỉ vì tôi đã tạo ra anh.

Tôi sẽ ngay lập tức trở thành một trong vô số bia đỡ đạn trong tiểu thuyết, sự sống chết của tôi phụ thuộc vào suy nghĩ của Phượng Kì.

"Tất nhiên là không," tôi cố gắng kéo khóe miệng, "người tôi muốn gặp nhất, người tôi thích nhất, sẽ luôn là Phượng Kì."

Mắt Phượng Kì cong lên, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thì thầm: "Tốt."

Tôi rúc vào vòng tay anh, nỗ lực rất lâu để kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình.

Tôi sợ hãi và tức giận.

Tôi muốn cho Phượng Kì một cái tát và mắng anh ta là một kẻ phản diện và nổi loạn.

Nhưng để cứu lấy mạng sống của mình, tôi đành phải chịu đựng.

Sau đó, Hạ Vũ gọi điện cho tôi và hỏi tại sao tôi lại vội vã về nhà như vậy.

Dưới cái nhìn trìu mến của Phượng Kì, tôi cắn răng trả lời: “Không có gì đâu, chỉ là bạn trai nhớ tớ thôi.”

“Hai người cũng quá tình cảm đi?" Hạ Vũ trêu chọc: "Lần sau chúng ta tụ họp cậu đưa bạn trai mới này đi cùng nhé. Dù sao cũng phải giới thiệu cậu ta cho chúng tớ biết chứ."

"Không được!" Tôi từ chối theo phản xạ.

Phượng Kì là một sự tồn tại nguy hiểm như vậy, tôi không thể để anh ta đến gần bất kì ai.

"Làm sao vậy? Con khiến mẹ rất khó xử sao? Phượng Kì mỉm cười và vén một sợi tóc ra sau tai tôi.

Tôi ngay lập tức sửa lời và nói với Hạ Vũ, "Được rồi, hôm khác tôi sẽ để anh ấy mời các cậu."

Tôi hy vọng cô ấy có thể ngầm nghe thấy sự do dự trong giọng nói của tôi và kết thúc chủ đề này kịp thời.

"Vậy thứ sáu tuần sau nhé! Ăn đồ Nhật Bản! Hạ Vũ ngay lập tức ấn định thời gian gặp mặt.

Tôi hoàn toàn nản lòng.

Từ ngày đó trở đi, bất kể Phượng Kì đi đâu, tôi cũng đi theo anh không rời một bước.

Khi ăn, lúc đi lại và thậm chí cả khi ngủ, tôi luôn phải để anh trong tầm mắt.

Một đêm khác, Phượng Kì và tôi nằm nghiêng trên giường mặt đối mặt, im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

Anh không khỏi bật cười: “Mẹ, mẹ lo lắng con sẽ ra ngoài giết người sao?”

Đúng vậy

Phượng Kì là một kẻ biến thái độc ác, nghiện gi.ết ch.óc.

Tôi đã viết về việc anh giết vô số người trong tiểu thuyết mà không hề quan tâm đến lương tâm và đạo đức, bởi vì trong thâm tâm tôi biết rằng mọi thứ đều là ảo và không tồn tại.

Tuy nhiên, khi Phượng Kì đến thế giới thực, tôi phải đối mặt với một câu hỏi đáng sợ - liệu anh ta, anh ta sẽ giết người trong hiện thực?

Nếu Phượng Kì gi.ết người trong thực tế, chẳng phải tôi sẽ là thủ phạm và là nguồn gốc của mọi tội ác sao?

Người đàn ông này thậm chí còn nguy hiểm hơn cả một quả bom hẹn giờ.

Nhưng tôi không thể biểu hiện quá rõ ràng, vì vậy tôi chỉ có thể dựa vào vòng tay anh và nói: "Không, em chỉ thích ở cùng anh thôi."

Nó giả tạo đến mức khiến tôi muốn buồn nôn.

Phượng Kì túm lấy eo tôi, há răng nhẹ nhàng cắn vào cổ tôi: "Thật trùng hợp, con cũng thích dính lấy mẹ ."

Trái tim tôi đông cứng lại, vì sợ giây tiếp theo anh sẽ cắn đứt cổ họng tôi.

Tuy nhiên, sức lực của anh lại vô cùng nhẹ nhàng nó làm tôi thấy hơi ngứa, chẳng mấy chốc cơ thể căng thẳng của tôi đã thả lỏng.

Ngay lúc tôi đang đoán xem anh có hành động tiếp theo hay không thì Phượng Kì đã đắp chăn cho tôi: “Ngoan, ngủ ngon nhé.”

Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu vào chăn nói: “Chúc ngủ ngon.” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play