Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi

Chương 2


6 tháng


2.
Tôi hiếm khi viết một cuốn tiểu thuyết theo trái tim của mình, kết quả không chỉ chia tay bạn trai lâu năm còn bị nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình đích thân tìm đến để trả thù.

Tôi đã tạo ra tội ác gì?

"Tại sao anh biết tôi tồn tại?" Tôi ngập ngừng hỏi.

“Sau khi con chết trong bồn tắm, có rất nhiều thông tin chợt ùa vào trong đầu, khiến con lập tức nhận ra mình chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, còn mẹ chính là nhà văn đã tạo ra cả thế giới của con. Một tia sáng lóe lên, sau khi mở mắt, con đã ở trước mặt mẹ. Lông mi dài và dầy của Hạ Dương khẽ run lên, giọng nói vô cùng đáng thương , "Mẹ, con cảm thấy rất đau đớn và sợ hãi."

Lương tâm đã mất từ lâu đột nhiên tràn ngập trong tim tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cốt truyện hư cấu vô đạo đức mà tôi sáng tác ra lại có thể gây tổn hại thực sự cho các nhân vật của mình.

Lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng tôi một lúc.

Hạ Dương khẽ hỏi: “Vậy mẹ, kết quả cuối cùng của con sẽ là chết thảm sao?”

Tôi cảm thấy rất áy náy, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Với một tác giả thích nhân vật phản diện như tôi, Hạ Dương quả thực khá xui xẻo.

"Không sao đâu, mẹ!" Hạ Dương lập tức nở nụ cười với tôi: "Là tác giả, mẹ có quyền viết ra bất kì cốt truyện nào. Hơn nữa, hiện tại không phải con vẫn ổn sao? Đừng cảm thấy áy náy”.

Thật là một nam chính tốt bụng và hiểu chuyện.

Nhân vật tôi tạo ra cho Hạ Dương là một thiên thần nhỏ ấm áp và chu đáo.

Bởi lẽ, nhân vật càng xinh đẹp thì tác động đến người đọc càng lớn khi họ chết một cách bi thảm.

Giờ đây, nhân vật chính ấm áp và xinh đẹp này lại dễ dàng tha thứ cho tôi trong khi tôi đã cho anh ta một số phận bi thảm.

Và vừa rồi tôi vẫn còn là một kẻ phản diện và nghĩ rằng anh ta đến đây để trả thù.

Tôi càng áy náy hơn và hỏi: "Hạ Dương, anh có mong muốn gì không?"

Tôi đang muốn cố gắng bù đắp cho anh ấy.

Hạ Dương vươn tay ra, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: "Con muốn ở bên mẹ mãi mãi."

Cùng nhau?

Đó có phải là những gì tôi hiểu?

Người anh thích không phải là nữ chính Niệu Niệu sao?

Trong bối cảnh mà tôi viết, họ yêu nhau đến chết đi sống lại.

Tôi hơi xấu hổ nên đổi chủ đề và nói: "Ưm, đừng gọi tôi là mẹ nữa".

Bị một người đàn ông trưởng thành gọi là mẹ thực sự rất dễ nổi da gà.

"Nhưng con được tạo ra bởi mẹ, và đối với con, mẹ là một vị thần cũng là một người mẹ." Giọng điệu của Hạ Dương rất nghiêm túc.

"Không đến mức đó đi?" Tôi ho khan một cái.

"Chắc chắn" Hạ Dương dính chặt lấy tôi hơn.
Hiện tại, tôi được quấn trong một chiếc khăn tắm mỏng.

Nghĩ đến lúc trước tôi từng chữ một đem vị nam chính này viết đến chết, tôi nhịn xuống xúc động đẩy anh ta ra.

Rốt cuộc, tôi nợ anh ấy.

Đêm đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên nói chuyện này với Giang Huyền hay không.

Với tính cách của Giang Huyền, đoán chừng anh ta sẽ lập tức thông báo cho bệnh viện tâm thần bắt tôi, hoặc chỉ vào mũi tôi rồi chế nhạo: "Cho nên ngay từ đầu em nên nghe lời anh!"

Cuối cùng, tôi đã không nói với anh ấy bất cứ điều gì.

Vì vậy, Hạ Dương ở lại nhà tôi.

Ngay lúc tôi chuẩn bị dùng tiền của mình để mua nhu yếu phẩm hàng ngày cho Hạ Dương thì anh ấy từ trong túi áo vest rút ra một tấm thẻ đen, mỉm cười nói: “Mẹ, con có cái này, đây là thẻ không giới hạn, mẹ có thể dùng, chỉ cần quẹt nó là được".

Ồh vâng, tôi thường viết nhân vật chính của mình là những người giàu có vì nó dễ dàng thiết lập cốt truyện.

Chỉ với một thẻ đen, nam chính có thể đưa nữ chính đi bất cứ đâu để mua bất cứ thứ gì.

Tôi run rẩy nhận lấy tấm thẻ, lập tức kéo Hạ Dương đến trung tâm thương mại, sau khi chắc chắn rằng tôi thực sự có thể quẹt tấm thẻ này, tôi đã khóc vì sung sướng ngay tại chỗ.

Tôi đã làm việc chăm chỉ để viết tiểu thuyết trong vài năm, nhưng giá của những bản thảo đó không kiếm được bao nhiêu tiền, giờ đây một tấm thẻ đen từ trên trời rơi xuống, và nó đang nằm trong túi tôi.

Tôi cẩn thận cầm tấm thẻ đen và hận không thể hôn lên nó hết lần này đến lần khác.

Hạ Dương đi tới, nhướng mày cười với tôi: "Con cũng muốn được hôn”.

......

Anh lại không phải tiền, có gì tốt để hôn?

Tuy nhiên, thẻ đen quả thật là do anh ta mang đến, và tôi không thể phủ nhận điều đó.

Tôi hôn lên má Hạ Dương một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Trong "Mặt trời ấm áp", mối quan hệ của Hạ Dương và Niệu Niệu đã trải qua nhiều đau khổ và hoạn nạn nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ nhau trong mọi khoảnh khắc. Cho dù giây tiếp theo sẽ chết, anh cũng không sợ hãi chút nào, anh chỉ quan tâm đến việc Niệu Niệu có trốn ở một nơi an toàn hay chưa. Khi khoang mũi tràn ngập formalin, anh nhắm mắt lại, nhớ lại lần đầu tiên gặp Niệu Niệu khi còn trẻ, khóe môi nhếch lên, cuối cùng cố định biểu cảm trên khuôn mặt, đó là một nụ cười hạnh phúc.

Rõ ràng anh yêu cô rất nhiều.

Nhưng bây giờ Hạ Dương dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Niệu Niệu, và trong mắt anh chỉ có tôi.

Đôi khi anh ấy đan ngón tay với tôi khi đi mua sắm, đôi khi cúi xuống và hôn lên trán tôi, có lúc thì anh lại ôm eo tôi từ phía sau, trên miệng thì anh ta gọi tôi là mẹ, nhưng trong hành động thì lại coi tôi như người yêu.

Điều này thật kỳ lạ.

Vài lần, tôi bóng gió nhắc đến tên của Niệu Niệu, sau đó bí mật quan sát phản ứng của Hạ Dương.
Kết quả là anh ta không có bất kì phản ứng nào hết.

Thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.

Trong tiểu thuyết, Niệu Niệu vì anh mà chết trong trầm cảm, điều đó không đáng để anh đau buồn sao?

Anh ta như vậy có khác gì với một tên cặn bã?!
Tôi không có sắp đặt anh ta trở nên tàn nhẫn như vậy!

Sau nhiều suy nghĩ, tôi quyết định nói chuyện với Hạ Dương, nhưng phát hiện ra rằng anh ấy đang xem "Mặt trời ấm áp" trên máy tính.

Da đầu tôi tê dại, tôi chợt nhớ lại mình đã miêu tả hiện trường vụ sát hại Hạ Dương một cách chi tiết và rõ ràng như thế nào.

Tôi không chỉ viết thư tử hình mà còn tàn nhẫn và thờ ơ biến thi thể của anh ta thành một mẫu vật.

Không chút do dự, tôi theo phản xạ vồ lấy và gập chiếc máy tính lại trước mặt anh.

Hạ Dương hiển nhiên đã đọc xong, nâng mắt ngước lên nhìn tôi, trong mắt hiện lên một ý tứ không rõ ràng.

Tôi cứng đờ lưng, tưởng tượng ra vô số khả năng, anh ta sẽ ghét tôi, mắng tôi, giống như Dương Huyền, anh sẽ bác bỏ những quan điểm đồi trụy và sai trái của tôi, chỉ trích cách viết và cách dùng từ của tôi, thậm chí có thể tức giận đả kích tôi. Hay trả thù tôi.

Tuy nhiên, Hạ Dương đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tôi, ánh mắt đầy cảm kích và kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: “Thì ra con bước ra từ một cuốn tiểu thuyết hay như vậy. Cảm ơn mẹ, vì sự nhiệt tình và đam mê của mẹ đã cho con linh hồn và cuộc sống mới.”

“Đó là lý do tại sao khoảnh khắc con trở nên có nhận thức, con đã yêu mẹ".
Đã yêu tôi.

Tôi sửng sốt, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhưng mọi người đều không thích bài viết này và cho rằng đó là một thất bại”

"Làm sao có thể? Chính vì nó quá thành công nên con mới có thể đến bên mẹ ." Hạ Dương dịu dàng ôm tôi vào lòng, giọng nói rất ấm áp, "mẹ là nhà văn xuất sắc và hoàn hảo nhất trong trái tim con, là nhà văn xuất sắc nhất thế giới."

Thật tốt khi vẫn có những người sẵn sàng đứng về phía tôi.

Tôi ngước lên nhìn anh, và một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực.

Đôi mắt dịu dàng, khóe miệng cong nhẹ, ngón tay thon dài trắng nõn, giọng nói trong trẻo dịu dàng như gió thu, tôi đã tạo nên một nhân vật nam chính với tất cả những phẩm chất tốt đẹp trên thế giới.

Ngay lúc đó, tôi đã vứt bỏ mọi lo lắng của mình.
Mặc dù trong tiểu thuyết tôi không thể cho anh ấy một cái kết có đẹp nhưng trên thực tế, tôi sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh ấy.

Không lâu sau, tôi đã tìm ra cách.

"Hạ Dương, trong tiểu thuyết tiếp theo, tôi sẽ để anh tái sinh cùng Niệu Niệu, được không? Cô ấy sẽ là một cô con gái được nuông chiều, còn anh sẽ là một thiếu gia giàu có vô tư, một văn án ấm áp và chữa lành thực sự, đảm bảo từ đầu đến cuối, sẽ không có nhân vật phản diện nào đến gây rắc rối! "Tôi đang rất hưng phấn. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play