Nếu đã muốn làm mai mối thì Thịnh Nhược Yêu phải chủ động, vừa đúng lúc cô nhìn thấy Doãn Oánh Tiên đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì cô cũng gấp gáp đứng lên, còn nắm lấy tay của nữ chính, làm cho Doãn Oánh Tiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng rồi sau đó Thịnh Nhược Yêu lại nhìn cô ấy, cười rất ngọt ngào, nói:

- Chị Doãn, hôm đó chị cũng không có việc gì làm đúng không? Vậy thì chị cũng đi chơi với tụi em đi, xem như là giải khuây ấy mà.

Doãn Oánh Tiên có chút do dự, vì dù sao thì cô ấy đã sớm nhận ra ý đồ của Tư tổng nhà mình, rõ ràng lịch trình tháng này của anh rất bận, hay nói đúng hơn là bận tối mặt tối mũi, nhưng vừa mới nghe cậu Lục nói sẽ cùng Thịnh tiểu thư ăn cơm liền đến đây, còn nói là nhóm trẻ đi ăn không an toàn. Sau đó còn có chuyện dời lịch làm việc để đi biển nữa chứ, bình thường Tư Đình Thịnh không phải loại người bỏ dỡ công việc như thế.

Cho nên Doãn Oánh Tiên đã nhìn ra... Tư Đình Thịnh thật sự rất thích Thịnh Nhược Yêu.

- Thịnh tiểu thư, thật xin lỗi nhưng mà...

- Em không biết đâu, hôm đó chị phải đi với tụi em. Dù sao thì tụi em đi cũng chỉ có mấy cô gái bằng tuổi với nhau, có chị đi cùng thì sẽ vui hơn mà. Chị Doãn, chị đi với em đi mà.

Mặc dù Doãn Oánh Tiên ban đầu đã để ý Tư Đình Thịnh, nói thẳng ra thì là cô ấy thích anh từ lần gặp đầu tiên. Nhưng tại sao bây giờ, khi cô ấy nhìn thất Thịnh Nhược Yêu làm nũng thì lại đỏ mặt ngại ngùng thế này? Gương mặt của Doãn Oánh Tiên có chút đỏ lên, trái tim cũng không chịu nằm yên mà cứ đập thình thịch, thình thịch, giống như là nó sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi.

Đến đây thì Châu Xuyến cũng chỉ che miệng cười, quả nhiên tuyệt chiêu làm nũng của Yêu Yêu nhà cô ấy vẫn là đỉnh nhất, từ trước đến nay chưa ai có thể chịu được quá ba phút với tuyệt chiêu đó mà.

Và quả nhiên sau khi làm nũng thì Doãn Oánh Tiên cũng đã đồng ý cùng họ đi biển, đến đây Thịnh Nhược Yêu còn rất vui vẻ, liền nhìn cô ấy, nói:

- Vừa hay ngày mai em không có tiết, chúng ta đi mua đồ bơi nha?

- Nhất trí!

Cứ như vậy mà mọi người cũng đã chọn xong ngày khởi hành cũng như là điểm xuất phát, tuy rằng mọi người đều đã trưởng thành hết rồi, nhưng nói về bằng lái xe thì chỉ có Doãn Oánh Tiên và Tư Đình Thịnh là có bằng lái thôi, vì thế cho nên họ sẽ chia thành hai xe.

Đầu tiên khi chia xe thì Thịnh Nhược Yêu còn muốn ngồi cùng Châu Xuyến và Doãn Oánh Tiên, còn gia đình họ Tư và Lục Tư Kha thì nhét cùng một xe. Tuy nhiên lúc này Tư Đình Thịnh lại trơ trẽn nói:

- Không được, ba đứa nó quá ồn, tôi không thích cùng xe với tụi nó.

Vâng, ba đứa mà anh nói chính là ba đứa em của anh đó, trong đó có hai đứa em "ruột" và một đứa em "ruột thừa", vậy mà anh còn chê bọn họ quá ồn à?

Nhưng dù sao thì người ta cũng đã nói tới vậy thì lòng tự tôn cuối cùng của Lục Tư Kha cũng đã bị đánh tan, cậu ta lại nói:

- Vậy thì em, anh họ và Yêu Yêu sẽ đi cùng một xe. Chị Doãn và họ sẽ đi cùng xe.

- Tại sao anh phải chở em đi?

- Anh họ, dù sao ở xe kia cũng toàn là nữ, em không tiện. Còn ở chỗ này thì khác, có anh và có cả Yêu Yêu, em không cần ngại.

Lúc này Tư Đình Thịnh còn đang định nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ của Thịnh Nhược Yêu hình như rất khó xử, gương mặt cũng có hơi đỏ lên nữa, thôi thì như vậy cũng được. Dù sao thì cái tên bóng đèn đó cũng chẳng thể làm gì anh mà.

Cứ như vậy, chuyện xe cộ cũng đã được phân chia xong.

Đến đây thì Thịnh Nhược Yêu còn nhìn mọi người nói:

- Vậy hôm đó chúng ta sẽ tập hợp lại ở Thịnh gia nha. Em sẽ nói trước với mẹ để mẹ chuẩn bị, mọi người cũng không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần chuẩn bị tinh thần để chơi múc chỉ thôi!

[...]

Ăn cơm cùng nhau xong thì cũng đã phải về nhà, lúc này Lục Tư Kha nhận nhiệm vụ đưa Tư Đình Mẫn và Tư Đình Huệ đi dạo trung tâm mua sắm. Châu Xuyến thì phải về nhà để chuẩn bị đi dạy thêm. Chỉ có một mình Thịnh Nhược Yêu là rảnh rỗi, vốn dĩ cô còn định sẽ dạo phố một chút, nhưng Tư Đình Thịnh ở sau lưng lại nói:

- Hình như tài xế của em vẫn chưa quay lại nhỉ?

- Vâng ạ, nhưng không sao đâu, anh họ Tư và chị Doãn cứ về trước đi ạ, em cũng muốn đi...

- Lên xe, tôi đưa em về.

Còn chưa để Thịnh Nhược Yêu nói hết câu thì Tư Đình Thịnh đã "cưỡng ép" đưa cô vào xe. Lúc này cô còn sợ Doãn Oánh Tiên sẽ nghĩ nhiều mà buồn bã, nhưng tới khi cô nhìn sang chị ấy thì...

Ơ? Ơ kìa... Ơ kìa kìa? Sao chị ấy lại cười hạnh phúc thế nhỉ?

Khúc này không phải chị ấy nên buồn bã thất vọng hả?

Ủa? Alo?

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play