Vì chuyện phát hiện anh trọng sinh nên đêm đó Thịnh Nhược Yêu thật sự không thể ngủ được dù cô đang rất muốn đi ngủ.
Nằm trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng cô cũng quyết định mở mắt, nhìn sang người bên cạnh thì thấy anh vẫn nhắm mắt và thở đều, xem ra cũng mệt rồi nên mới ngủ ngon như thế.
Vốn dĩ cô còn định xoay người, nhưng chỉ vừa mới lật lại liền bị cái eo làm cho kêu lên một tiếng “Ah~”, dù rằng cô chỉ kêu lên rất nhỏ, không chỉ vậy mà ngay sau đó cô còn đưa tay che miệng lại, nhưng Tư Đình Thịnh cũng mở mắt, anh nhìn cô sau đó nói:
- Em sao vậy?
Thịnh Nhược Yêu bây giờ mới ấm ức, nói:
- Còn không phải tại anh sao? Eo em đau quá, không lật người được.
Đột nhiên Tư Đình Thịnh lại cười lớn, sau đó còn nói cô rất đáng yêu, nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng giúp cô lật người, còn đưa tay xoa xoa eo cho cô đầy sự cưng chiều và tỉ mỉ. Lúc này Thịnh Nhược Yêu đang nằm ở trong lòng của anh, vừa được anh ôm vừa được anh xoa bóp, dù rằng rất hạnh phúc nhưng cô vẫn có chuyện canh cánh trong lòng.
Đương nhiên với một người nhạy bén như Tư Đình Thịnh cũng nhận ra cô gái của mình có gì không đúng, anh dịu dàng hôn lên trán của cô, lại nói:
- Em sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao?
Nếu như bây giờ cô nói rằng cô đã biết chuyện anh trọng sinh thì sao nhỉ? Có khi nào anh sẽ diện cớ nói cô suy nghĩ linh tinh hay không? Vì dù sao đi nữa thì chuyện xuyên không đã quá vi diệu rồi, huống chi tới chuyện đã xuyên không còn có trùng sinh… Đừng nói là Tư Đình Thịnh, cho dù là một con mọt ngôn tình như cô, xuyên vào tiểu thuyết đến tận bây giờ còn không tin mọi thứ là sự thật nữa mà.
Nhưng mà… Nếu không nói ra thì cô thấy rất khó chịu, phải làm sao đây?
- Yêu Yêu?
- Đình Thịnh, em hỏi anh câu này được không?
- Được, em hỏi đi.
Thịnh Nhược Yêu cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm hỏi thẳng, tuy cô không đoán được câu trả lời, nhưng có vẫn muốn xem anh sẽ trả lời thế nào. Hơn hết nữa, nếu như anh thật sự trọng sinh thì các tình tiết kia đều bị rối tung hết, vậy thì đoạn đường tương lai hai người họ cùng đi sẽ rất khó khăn, hay nói đúng hơn là không thể biết chuyện gì sẽ xảy tới với họ.
- Tư Đình Thịnh... Anh đã sống lại đúng không? Ý em là... Anh cũng trùng sinh rồi?
Bị câu nói của cô làm cho giật mình, nhưng mà thứ anh chú ý không phải chuyện Thịnh Nhược Yêu phát hiện ra anh là người trùng sinh, cái từ anh chú ý là “cũng”, ý là cô cũng vậy sao?
- Yêu Yêu, em cũng vậy?
- Xem ra em đoán đúng rồi. Bảo sao lần đầu gặp mặt em đã thấy anh rất kì lạ.
Tư Đình Thịnh còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên Thịnh Nhược Yêu lại đẩy anh ra, khiến cho anh khó hiểu với hành động này, anh có hơi hoang mang nhẹ, nhìn cô, nói:
- Yêu Yêu?
- Nếu như anh sống lại rồi, mà chỉ vì thấy có lỗi với em vì đã giúp anh chết thay một lần thì không cần đâu. Anh... Không có lỗi mà.
- Em nói mê sảng cái gì vậy?
Thịnh Nhược Yêu nhìn anh, trái tim của cô đột nhiên khó chịu, giống như là có ai đó đang bóp chặt, chặt đến mức không thể nào thở được nữa, nếu như không phải cô có ý chí lớn thì chắc đã khóc ngập nhà rồi.
Tuy nói Thịnh Nhược Yêu mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể không rưng rưng, Tư Đình Thịnh vừa nhìn thấy hai mắt của cô đỏ lên liền sững sờ, từ hoang mang nhẹ biến thành hoang mang cực độ, anh liền nhanh chóng ôm lấy cô, lại nói:
- Yêu Yêu, em làm sao vậy? Tự nhiên lại nói mê sảng cái gì vậy?
- Tư Đình Thịnh... Không phải anh tiếp cận em chỉ vì... Chỉ vì kiếp trước em cứu anh sao? Nhưng mà... Nhưng mà em không cần... Huhu... Em không cần mà...
Nói xong Thịnh Nhược Yêu liền không nói gì mà khóc lớn, lúc đó Tư Đình Thịnh đã muốn dỗ cô nhưng cũng không thể dỗ cô được.
Cứ như vậy mà hai người ôm nhau ở trên giường, tới khi anh không còn nghe tiếng khóc nữa liền muốn giải thích.
Nhưng mà… Ú òa… Cô thỏ nhỏ nhà anh vì khóc mệt quá nên ngủ mất tiêu rồi.
Tư Đình Thịnh chỉ biết thở dài, sau đó lại đưa tay lau đi nước mắt còn đọng lại cho cô, nhìn cô rồi nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không quên hôn nhẹ lên môi cô một cái, nhỏ giọng nói:
- Bé ngốc, ai nói anh muốn trả ơn cứu mạng của em chứ? Dù sao lúc đó mục tiêu của họ cũng không chỉ có anh, cho dù em không cứu anh thì chính em cũng chưa chắc thoát được.
Dừng một chút, Tư Đình Thịnh vốn dĩ muốn nói rõ, nhưng rồi lại thôi, thở dài một tiếng, rồi hôn cô mấy cái, nói:
- Đợi sáng mai anh sẽ nói rõ với em, sẵn đó sẽ xử em luôn, cô thỏ ngốc, lần này em chết chắc rồi!
Cứ như thế là Tư Đình Thịnh cũng nắm chặt tay của cô rồi mới yên tâm đi ngủ, nếu không thỏ nhỏ sẽ chạy mất thì làm sao!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT