Thịnh Nhược Yêu nhìn anh rồi cũng chỉ biết cười, nam chính mắc bệnh sạch sẽ với cả thiên hạ, nhưng chỉ trừ nữ chính thôi.
Ủa mà khoan, nếu nói như thế thì khác gì bây giờ cô mới là nữ chính trong quyển tiểu thuyết cẩu huyết này? Ơ kìa, đừng nói vào một ngày tuyết rơi thì nam chính sẽ mất trí nhớ rồi quên cô nha, nếu thật sự là như vậy thì cũng cẩu huyết quá rồi đó.
Đang đi trên đường thì có một đứa trẻ cắm đầu chạy về phía cô, vì không nhìn phía trước nên suýt nữa là đâm vào cô, cũng may Tư Đình Thịnh phản xạ kịp thời nên đã túm cổ áo của đứa nhỏ rồi giơ lên.
Trước tiên anh phải quay lại hỏi nhìn cô, lo lắng nói:
- Yêu Yêu, em không sao chứ?
- Ấy, em không sao, anh mau thả đứa nhỏ xuống đi, nó sắp ngạt chết rồi kìa.
Nghe cô nói không sao thì Tư Đình Thịnh cũng đặt đứa nhỏ xuống, vừa rồi bị túm cổ áo nên nó bị siết cổ một chút, được thả xuống là ho sặc sụa, lúc này Thịnh Nhược Yêu còn định cúi người xem đứa nhỏ nhưng Tư Đình Thịnh đã ngăn lại, ánh mắt của anh hiện rõ hai chữ “chán ghét”, cả cơ mặt đều biểu tình năm chữ “Đừng chạm, nó rất bẩn”.
Cuối cùng Doãn Oánh Tiên lại là người ngồi xuống, xem xét tình hình của bạn nhỏ rồi lại nhìn xung quanh, nói:
- Anh bạn nhỏ, cha mẹ em đâu? Sao lại chạy ra đường giờ này?
Theo đồng hồ thì bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, đã nửa đêm như vậy mà một đứa nhỏ lại chạy hớt ha hớt hải ở chợ đêm thì đương nhiên là thấy kì lạ rồi.
Lúc này ở phía sau có một cặp nam nữ đang đuổi đến, cậu bạn nhỏ kia vừa nhìn thấy liền trốn ở sau lưng của Doãn Oánh Tiên, bàn tay chỉ chỉ về phía hai người kia, trong miệng cứ i i a a cái gì đó mà họ không hiểu.
Tới khi đôi nam nữ kia đuổi tới còn nhìn họ cười, nói:
- Thật xin lỗi các vị, thằng bé là con trai của tôi, vì làm bài tập được điểm thấp nên tôi có la nó mấy tiếng. Còn cái thằng này lại tự ái rồi chạy ra giữ đường, mọi người thông cảm.
Sau đó người phụ nữ còn nhìn cậu bé, nói:
- Cảnh Thần, còn không mau về nhà, cha mẹ sẽ không đánh con đâu mà! Mau qua đây với cha mẹ.
Lúc này Doãn Oánh Tiên cũng định đẩy thằng bé về chỗ cha mẹ, nhưng Thịnh Nhược Yêu lại đưa tay giữ lại, còn nhíu mày nói:
- Hai người thật sự là cha mẹ của thằng bé sao?
Hai người kia có hơi ấp úng nhưng vẫn gật đầu, sau đó còn đem ra giấy tờ về đứa bé nữa. Hình ảnh đối chiếu thì đứa bé này đúng là tên Cảnh Thần, nhưng hình như có điểm gì đó rất kì quái.
Hàn Thu Phiến nhìn thấy cô làm chuyện bao đồng liền lên tiếng, nói:
- Yêu Yêu, em đừng đa nghi như vậy, thằng bé cũng chỉ đang ở tuổi nổi loạn nên mới chơi trò bỏ nhà ra đi thôi ấy mà. Bây giờ cha mẹ của thằng bé…
- Hàn Thu Phiến, chị muốn làm Thánh Mẫu thì vào chùa mà làm, đừng có ở đây bi bi bô bô nữa, phiền muốn chết!
- Em…
Vốn dĩ Hàn Thu Phiến còn đang định nói tiếp, nhưng Lâm Học Tường và Vũ Hạo Nhất đã ngăn cản lại, vì họ biết cho dù Hàn Thu Phiến có nói tiếp thì cũng không nói lại Thịnh Nhược Yêu đâu.
Lúc này Thịnh Nhược Yêu lấy một ít bánh ngọt vừa mua ra, đưa cho đứa nhỏ Cảnh Thần ăn, vừa nhận bánh là thằng bé ăn ngấu nghiến, giống như là bị bỏ đói nhiều ngày vậy, vì sợ thằng bé ăn nhanh bị nghẹn, nên Thịnh Nhược Yêu cũng nhờ Lục Tư Kha đi mua nước cho cậu bé.
Lúc này Thịnh Nhược Yêu mới nhìn cậu nhóc, nói:
- Bạn nhỏ, hai người kia là cha mẹ của em sao?
Thằng nhỏ liền lắc đầu, sau đó còn chỉ chỉ tay, quơ tay múa chân giống như là đang nói cái gì đó, tuy nhìn không hiểu lắm nhưng Thịnh Nhược Yêu chắc chắn rằng hai người kia không phải cha mẹ của cậu nhóc.
Lúc này Thịnh Nhược Yêu lại nhìn hai người kia, nói:
- Cậu bé đã phủ nhận việc hai người là người thân, nên tôi không thể giao cậu bạn nhỏ này cho hai người được.
- Nhưng chúng tôi thật sự là cha mẹ của nó mà, hơn nữa tôi còn có giấy tờ.
Nghe đến đây Thịnh Nhược Yêu liền phì cười, khiến cho mọi người không hiểu, ngay cả hai người kia cũng thấy khó hiểu… Có chỗ nào buồn cười lắm à?
- Tôi còn hỏi tại sao tôi cứ thấy kì kì, hóa ra là vì cái này.
Tư Đình Huệ nghĩ ngợi một lúc liền vỗ tay một cái, nâng kính lên, còn nghiêm túc nói:
- Đúng rồi, đã là mẹ con ruột thì cần gì phải cầm theo giấy tờ chứ? Hơn nữa giấy tờ này rất mới, khẳng định là mới làm thôi. Lẽ nào họ là bọn buôn người?
Có vẻ như hai kẻ kia đã bắt đầu chột dạ rồi nên chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó giả vờ chỉ tay về phía cô, nói:
- Tiểu thư hiểu lầm rồi… Thằng nhỏ này có trí tuệ không tốt, bị chậm phát triển, nên là nó không nhận ra cha mẹ… Làm cha mẹ như tôi cũng buồn lắm chứ.
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT