Đem được thỏ con lên phòng thì anh cũng chọn vào phòng của anh, vì Tư Đình Thịnh không muốn làm rối tung phòng của thỏ con nhà mình, nhưng vào phòng anh rồi thì lại đem cô đè xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Lúc này Thịnh Nhược Yêu đã thấy có gì đó sai sai rồi, nhưng cô không quá để tâm, cô chỉ biết làm theo bản năng và con tim mách bảo thôi.

Nụ hôn dây dưa dần trở nên kích thích hơn, cô cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó là ôm chặt lấy anh, tựa như là muốn gìn giữ mãi sự ấm áp này, vì sợ rằng một ngày nào đó thứ ấm áp này sẽ không phải của cô nữa.

Nghĩ ngợi một lúc thì Thịnh Nhược Yêu và Tư Đình Thịnh cũng tách nhau ra, cánh môi mềm mại bị anh hôn đến đỏ lên, nhưng càng nhìn anh càng cảm thấy có chút kích thích, lại cúi xuống gần tai cô, nhỏ giọng nói:

- Yêu Yêu, cho phép anh có được không?

Gương mặt của Thịnh Nhược Yêu liền đỏ lên, lên phòng cũng đã lên rồi, còn hôn nhau đắm đuối như vậy mà còn hỏi han cái gì nữa chứ? Lẽ nào nếu cô lắc đầu từ chối là anh… Anh sẽ không làm nữa sao?

- Đồ ngốc!

Đến đây Thịnh Nhược Yêu cũng chủ động hôn lên môi anh, sự chủ động này chứng tỏ rằng cô đã đồng ý cho phép anh rồi, sự vụng về giả vờ kia cuối cùng cũng có thể tháo bỏ rồi.

Đem Thịnh Nhược Yêu ôm vào lòng rồi lại hôn điên cuồng, sự quấn quýt giữa môi và lưỡi đã tạo ra không ít âm thanh khiến người khác thấy ám muội, nhưng rồi sau đó Tư Đình Thịnh lại di chuyển xuống cổ của cô, hôn nhẹ lên cổ của cô một cái, còn nhanh chóng đem quần áo của cô cởi ra.

Da thịt mềm mại, trắng trẻo, cơ thể thanh mảnh đến mức làm anh không kiềm chế được bản thân.

Đối diện với cô chính là thân hình cao lớn, hơn hết chính là cơ thể của Tư Đình Thịnh quả thật rất đẹp, so với nam nhân khác hình như còn đẹp hơn. Đôi tay vô thức muốn chạm vào bụng của anh, nhưng liền bị Tư Đình Thịnh bắt lại, anh còn cười xấu xa, nói:

- Hóa ra Yêu Yêu thích cái này sao? Nếu vậy thì ngày nào anh cũng cho em sờ, được không?

- Ai… Ai thích chứ… Đừng có nói lung tung.

- Thật sao?

Tuy miệng của Thịnh Nhược Yêu vẫn rất cứng, nhưng gương mặt và cơ thể đã sớm phản bội lại cô rồi. Vì là lần đầu tiên cho nên Tư Đình Thịnh cũng phải chuẩn bị chu đáo, anh sợ rằng cô gái nhỏ của mình bị đau.

Nhìn anh tập trung, cẩn thận như thế cũng làm cho cô không biết nói gì, vừa thấy sợ vừa thấy thương, nhưng tới khi nhìn thấy cái thứ không nên thấy thì chân tay của cô đã run rẩy rồi… Ý là bình thường đọc tiểu thuyết thì nơi đó được phóng đại một chút cô còn cảm thấy rất thú vị, nhưng cái này là đời thực đó, nếu như cái đó đi vào có khi nào cô chết luôn không?

Thời cơ đã đến, Tư Đình Thịnh liền muốn đem hạ bộ đẩy vào bên trong cô, nhưng chỉ mới vào được một chút là cô đã muốn đẩy anh ra, còn run rẩy nói:

- Cái đó… Cái đó… Cái đó… Hay… Hay là chúng ta đừng làm nữa… Em… Em… Em…

Nhưng Tư Đình Thịnh lại hôn lên môi cô, sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói:

- Ngoan, đã tới bước này còn bảo anh đừng làm thì khác gì xử trảm mà không tra hỏi nguyên nhân. Yêu Yêu ngoan, một chút thôi…

Quả thật sau đó Tư Đình Thịnh đã không để Thịnh Nhược Yêu có thời gian suy nghĩ, ở phía dưới thì đem hạ bộ đẩy vào bên trong, phía trên nhanh nhẹ cũng hôn lấy môi cô, đem hết tiếng la hét nuốt vào trong bụng.

Cái cảm giác giống như cơ thể bị xé toạc ra làm hai, cũng làm cho Thịnh Nhược Yêu cảm thấy vừa đau đớn vừa kì quái… Tiểu thuyết lừa người! Đúng là tác giả lừa người mà! Ai nói làm chuyện này rất thích hả? Rõ ràng là đau muốn chết luôn thì có…

Nhưng sau đó Thịnh Nhược Yêu thật sự đã khóc không ra nước mắt, vì mỗi lần cô kêu lên vì bị anh đưa đẩy thì anh càng điên cuồng hơn, phải nói là sau đó anh còn ôm lấy cơ thể của cô lên, hôn lên cổ của cô, thấp giọng nói:

- Yêu Yêu… Em đáng yêu quá… Cả cơ thể của em đều đáng yêu…

- Ha…a… Không được… Anh đừng đột ngột… Đột ngột như vậy…a…ha…ưm…a…

- Yêu Yêu… Em thích không?

- Không… Không thích…a…a…ha…ưm… Không thích chút nào…

Tuy miệng nói không thích nhưng anh cảm nhận rất rõ nơi tư mật sớm đã đồng ý với anh rồi, chỉ là cái miệng còn cứng thôi.

Cứ như thế mà anh và cô đã trải qua một đêm rất cuồng nhiệt, phải nói đúng hơn là cuồng nhiệt tới mức họ quên rằng phòng của anh là phòng dành cho khách nên thường không đặt cách âm.

Và những gì xảy ra ở bên trong, cùng với những âm thanh phát ra đều bị những người bên dưới nghe rõ mồn một.

Lúc này Tư Đình Mẫn còn ho khan một tiếng, nói:

- Hình như họ không xem chúng ta ra gì.

- Chúng ta có tồn tại à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play