Phạm Quốc Thiên Bảo lo lắng đi tới đi lui trong lúc đợi các nhân viên xác định vị trí của thiết bị theo dõi, anh vô cùng lo lắng cho cô tiểu Như bé nhỏ của anh.

Khi thiết bị đã định vị được nơi có chiếc lắc tay của tiểu Như, bởi vì hiện tại không biết tiểu Như còn đeo nó không nên họ gọi đó là vị trí của chiếc lắc tay.

Từ đây đến đó mất 1 giờ đi xe, Phạm Quốc Thiên Bảo không chần trừ lập tức đi theo Thierry đến đó, anh không quên gọi điện cho Trương Kiến Văn biết là đã tìm được vị trí và đang đến nơi.

Khi mọi người đến nơi thì phát hiện đó là một căn nhà 2 tầng bỏ hoang, cảnh sát bắt đầu bao vây để đột nhập vào trong.

Nhưng rất tiếc bên trong không một bóng người, Phạm Quốc Thiên Bảo càng sốt ruột vị trí ở đây nhưng không có người vậy cô ở đâu rồi.

Anh đi tìm khắp nơi thì thấy cái lắc tay bị đứt ở dưới sân và kèm theo vết máu, Phạm Quốc Thiên Bảo càng lo lắng hơn, anh không đợi cảnh sát mà chạy ra xe đi tìm.

Có phải tiểu Như đã gặp phải chuyện gì không? Tại sao cái lắc tay lại dính máu? Anh tự nói trong tâm:

“Tiểu Như em ở đâu rồi?”

Khi xe đang chạy Phạm Quốc Thiên Bảo nhìn thấy trên vách núi có một ngôi nhà không bật đèn, nhưng vì tìm kiếm tiểu Như anh cũng không quan tâm là nhà có người hay không.

Anh chạy riết đi tìm Trương Ái Như nhưng không biết vì sao anh đã đi được một đoạn khoảng 5km rồi, Phạm Quốc Thiên Bảo lại như có gì đó hối thúc anh quay lại ngồi nhà đó.

Khi anh dừng xe ở dưới đường và lội bộ đi lên, thì lúc này ở bên phía bãi biển nhóm người đi tìm tiểu Như cũng vừa tới, bọn chúng định lên đó kiểm tra.

Nhưng khi nhìn thấy Phạm Quốc Thiên Bảo bọn chúng không dám manh động, bởi vì một cô gái bọn chúng có thể bắt cóc được.

Còn Phạm Quốc Thiên Bảo mười tên như bọn chúng cũng không phải đối thủ của anh.

Phạm Quốc Thiên Bảo đi từ từ lên trên nhà, Trương Ái Như ở trong nhà nghe thấy có người cô đã chuẩn bị sẵn tư thế tấn công.

Khi cánh cửa vừa mở ra cô đã ra quyền, rất may là Phạm Quốc Thiên Bảo chỉ đỡ thôi chứ không đánh lại, khi nghe tiếng là con gái.

Anh mừng rỡ gọi:

- Tiểu Như.

Vừa nghe thấy tiếng của anh cô liền chạy đến ôm anh, khi Phạm Quốc Thiên Bảo đỡ được người ở trong lòng rồi anh mới thật sự yên tâm.

Trương Ái Như vì mệt mỏi và không có ăn nhiều chỉ ăn được 1 cái bánh lúc chiều, rồi cô phải chạy đi xa như vậy nên vừa ôm được anh cô cũng ngất xỉu.

Phạm Quốc Thiên Bảo lo lắng gọi tên cô:

- Tiểu Như…tiểu Như…

Người đã xỉu rồi anh ẩm cô lên và chạy xuống lấy xe đưa cô vào thành phố để cấp cứu, đồng thời anh cũng gọi điện cho Thierry hay là đã tìm được người rồi.

Bọn bắt cóc khi thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đem người rời đi thì bọn chúng tức giận, phải chi bọn chúng nhanh chóng một chút là không bị mất con mồi rồi.

Điện thoại về báo cáo cho ông chủ chuyến này chắc bọn chúng bị phạt rất nặng.



Phạm Quốc Thiên Bảo vừa đưa cô vào bệnh viện cấp cứu, trong khi chờ đợi anh gọi về báo tin cho Trương Kiến Văn hay để anh không lo lắng:

“Alo, người đã tìm thấy chưa?”

- Tớ đã tìm thấy cô ấy rồi, cậu có nói chuyện này với ba mẹ không?

“Không có vì tớ đợi tin tức từ cậu.”

- Ừm, vậy cậu đừng nói ra không thôi ba mẹ lại lo lắng.

“OK, giờ em ấy thế nào rồi?”

- Cô ấy ngất xỉu đang ở trong phòng cấp cứu.

“Ừm, có gì khi con bé tỉnh dậy cậu hãy nói với tôi một tiếng.”

- Được rồi, tôi sẽ cho cậu hay khi cô ấy tỉnh dậy.

Khi cúp máy xong một lúc sau bác sĩ đẩy Trương Ái Như ra, anh vội vàng đi theo đến phòng hồi sức bác sĩ hỏi:

- Anh là người nhà bệnh nhân à?

- Vâng, tôi là chồng của cô ấy.

- Cô ấy bị thương nhẹ chúng tôi đã băng bó bây giờ anh muốn cho cô ấy ở lại đây theo giỏi hay đợi cô ấy tỉnh dậy đi về.

- Nếu cô ấy không có gì thì tôi có thể lập tức đưa cô ấy trở về không?

- Được rồi vậy anh đi làm thủ tục đi, khi bệnh nhân chuyền xong nước thì có thể trở về.

Phạm Quốc Thiên Bảo gật đầu cảm ơn bác sĩ và lập tức đi làm thủ tục cho tiểu Như.



Khi Trương Ái Như tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trong phòng, tại nhà của anh Thierry bạn của Phạm Quốc Thiên Bảo, cuối cùng cô cũng được cứu rồi.

Vừa định ngồi dậy thì Phạm Quốc Thiên Bảo mở cửa đi vào, trên tay còn đang bưng một tô cháo anh vừa nấu xong, nhìn thấy cô đã tỉnh anh đi đến đặt tô cháo xuống, anh hỏi:

- Em có còn cảm thấy mệt hay đau ở đâu nữa không?

Trương Ái Như lắc đầu, anh cúi xuống hôn lên trán cô nói:

- Thật may mắn vì anh đã tìm được em công chúa nhỏ của anh.

Nhớ đến tô cháo nóng anh đứng lên vừa đỡ cô ngồi dậy anh vừa nói:

- Em ngồi dậy ăn một chút cháo đi em đã ngất xỉu khi vừa gặp lại anh đó.

- Dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play