Lây quay cũng hết một tuần, hôm nay Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Ái Như cùng nhau đi đến Pháp du lịch, y như lời của anh hứa với cô.

Hai người sẽ đến Paris trước ở đó chơi tham quan xong, sẽ đến nhà bạn của Phạm Quốc Thiên Bảo ở Nice một thành phố ở phía Tây nước Pháp.

Khi máy bay hạ cánh ở Paris cũng đã tối, hai người đi đến nhận phòng khách sạn đã được đặt trước đó, cất hành lý xong rồi Thiên Bảo mới dẫn tiểu Như đi ăn.

Anh đưa cô đến nhà hàng Le Train Bleu nổi tiếng nhất ở đây, khi ở đây thưởng thức bữa ăn sẽ cho ta cảm giác như đang dùng bữa tại một cung điện lộng lẫy, cổ kính của những năm 1900.

Ngồi ở bàn ăn Trương Ái Như nói với anh:

- Thiên Bảo chúng ta ăn tối ở đây có phải là quá xa xỉ rồi không anh?

Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười vươn tay véo nhẹ lên má cô nói:

- Tiền anh không thiếu chỉ cần em vui vẻ và thích chuyến đi này là được rồi.

Trương Ái Như rất cảm động và nói:

- Anh cứ tốt với em như vậy sau này làm sao em có thể rời đi được đây?

Anh nhíu mày hỏi:

- Em nói vậy là sao em muốn đi đâu?

- Không phải lúc kết hôn anh nói với em là ở bên cạnh anh một năm thôi không phải à?

Lúc này đây Phạm Quốc Thiên Bảo lại không hiểu nổi vì sao lúc đó anh lại nói như vậy, nắm lấy tay cô anh nói:

- Em có thể đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa được không? Chúng ta chỉ mới kết hôn thôi mà.

- Được rồi, em xin lỗi.

Rồi hai người bắt đầu ăn tối và đi dạo ở thành phố hoa lệ này, vừa đi bộ vừa ngắm cảnh Phạm Quốc Thiên Bảo đi sát bên cạnh cô nắm lấy tay cô bước đi.

Trương Ái Như ngước mắt lên nhìn anh nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi cùng anh, anh vừa đi vừa hỏi:

- Em có muốn anh làm gì cho em không?

- Hả?

- Ý anh là nếu như em muốn anh làm gì đó để em vui thì cứ nói với anh, đừng nghĩ đến quá khứ thế nào cũng không cần nghĩ tương lai ra sao, anh muốn em trong suốt chuyến đi chơi này vui vẻ ở bên anh bởi vì hiện tại anh là chồng của em, có được không?

- Dạ.

Phạm Quốc Thiên Bảo vui vẻ cúi xuống hôn lên môi cô nói:

- Như vậy mới ngoan.

Cô bất ngờ vì anh tự nhiên như thế mà hôn cô, anh không ngại ngùng gì hết à? Trương Ái Như đỏ mặt quay qua hướng khác giải vờ ngắm cảnh.

Anh nhìn thấy cô e thẹn như vậy thì khoé môi mỉm cười chứa biết bao nhiêu dịu dàng dành cho cô, mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.

Những ngày sau đó Trương Ái Như ở bên cạnh Phạm Quốc Thiên Bảo vui vẻ mà không suy nghĩ gì nhiều hết, cứ chơi hết mình với anh là được.

Hai người ở Paris để trải nghiệm nhịp sống sôi động, náo nhiệt, thưởng thức ẩm thực đậm đà hương vị và chiêm ngưỡng những show giải trí chất lượng hàng đầu ở đây cho biết, 3 ngày sau hai người lên đường đến nhà bạn của Thiên Bảo.



Đến Nice bạn của Phạm Quốc Thiên Bảo rất nhiệt tình đón tiếp hai người, anh ấy tên là Thierry là bạn thời đại học của Thiên Bảo, hiện tại anh là một cảnh sát bởi vì anh theo nghề của gia đình.

Ở Mỹ học kinh tế với Phạm Quốc Thiên Bảo nhưng rồi anh không làm, Trương Ái Như không biết tiếng Pháp nên chỉ giao tiếp với anh ấy và gia đình họ bằng tiếng Anh.

Vì ở gần biển nên Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Ái Như cũng đi tắm biển, và tham gia những lễ hội ở đây.

Hôm nay ở đây có lễ hội Carnaval cả hai đang rất háo hức muốn đi, Thierry bạn của Phạm Quốc Thiên Bảo có dặn dò hai người:

- Lễ hội này rất đông người, hai bạn phải cẩn thận đừng để lạc nhau ở đây không phải người nào cũng là người tốt, chúc hai người có chuyến đi chơi vui vẻ.

Phạm Quốc Thiên Bảo trả lời bạn mình:

- Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.

Sau đó hai người đi chơi quả thật y như lời của bạn anh nói, ở đây rất đông người nên Phạm Quốc Thiên Bảo nói với Trương Ái Như:

- Em nhớ nắm lấy tay anh đừng có buông ra nha!

- Dạ.

Nhưng rồi dòng người quá tấp nập hai người bị vuột tay, khi vừa dứt ra Phạm Quốc Thiên Bảo lập tức quay qua nhìn xem cô ở đâu.

Nhưng tại sao mới có mấy giây mà Trương Ái Như đâu mất rồi, anh nhìn khắp nơi tìm kiếm thân hình cao lớn của anh như vậy mà không nhìn thấy cô dâu.

Phạm Quốc Thiên Bảo tức giận chửi một câu:

- Chết tiệt.

Anh lập tức chen khỏi đám đông đi vào một quán cà phê để có không gian mà gọi điện cho Thierry:

“Alo, tôi nghe.”

- Thierry cậu có thể giúp tôi tìm vợ tôi không? Cô ấy vừa vuột tay tôi và mất tiêu không giấu vết.

“OMG! Tôi đã nói với cậu khi đi rồi mà, được rồi tôi lập tức cho người tìm kiếm.”

- Cảm ơn cậu.

Phạm Quốc Thiên Bảo giờ phút này anh cảm thấy sợ hãi, anh ước gì khi đó nghe lời khuyên của bạn mình mà không đến đây. Anh phải làm sao đây? Anh tự nói với chính mình:

“Tiểu Như em đang ở đâu.”

Và rồi Phạm Quốc Thiên Bảo cùng bạn của anh ấy là Thierry và lực lượng cảnh sát chia nhau tìm kiếm đến tối vẫn không thấy tiểu Như đâu cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play