Tối đó Trương Ái Như đợi cả nhà trở về cô tìm ba mẹ để hỏi, lúc này cô mới biết thì ra cô và anh đã có hôn ước từ lâu rồi.
Nhưng phải làm sao đây? Phạm Quốc Thiên Bảo không yêu cô anh ấy đã có người yêu rồi, làm sao mà kết hôn được đây?
......................
Ngày hôm sau hai nhà Trương gia và Phạm gia hẹn nhau để bàn chuyện kết hôn của hai đứa trẻ.
Trương Ái Như hôm nay đã khỏe hơn nhưng cô vẫn còn ăn đồ thanh đạm, đến buổi gặp mặt cô mặc trên người một cái đầm dài đơn giản cổ yếm có kết hoa.
(Đầm Trương Ái Như mặc đi ra mắt gia đình chồng)
Khi gia đình cô đến thì gia đình của Phạm Quốc Thiên Bảo đã đến trước, cả nhà theo hướng dẫn của nhân viên mà đến phòng hẹn gặp của hai gia đình.
Khi Trương Ái Như bước vào Phạm Quốc Thiên Bảo nhìn thấy cô mà anh nhíu mày, bởi vì cô vốn đã ốm rồi mà hiện tại còn ốm hơn.
Từ khi anh cãi nhau với ba Phạm trở về nước thì Trương Ái Như cũng rất ít khi trở về, có lẽ vì cô muốn tránh mặt anh.
Phạm Quốc Thiên Bảo đứng lên kéo ghế ngồi bên cạnh cho cô ngồi xuống, hai bên gia đình đều vui vẻ bàn chuyện với nhau.
Anh ngồi nghe thôi và không đưa ra ý kiến, cô cũng vậy nhìn thấy cô chỉ im lặng ngồi ăn anh quay qua vừa gấp thức ăn vừa nói nhỏ với cô:
- Anh nghe nói em không được khỏe à?
- Dạ em không sao bây giờ thì ổn rồi ạ.
Thấy cô chỉ trả lời qua loa anh tiếp tục nói:
- Dạo này em không ăn đầy đủ à? Sao anh thấy em ốm vậy?
- Dạ không có em trước đến giờ vẫn như vậy mà.
Phạm Quốc Thiên Bảo biết rõ cô không muốn nói, đưa tay lên vuốt tóc cô sau đó lại gấp thêm thức ăn cho cô nói:
- Em phải ăn nhiều vào cho lên ký một chút ốm quá cũng không tốt.
Người lớn hai bên thấy biểu hiện của hai người cũng rất vừa ý, cuối cùng ông nội Trương nói:
- Thiên Bảo và Ái Như bây giờ ông nội quyết định một tháng nữa hai đứa kết hôn có được không?
Trương Ái Như định lên tiếng hỏi như vậy có phải gấp quá không? Thì Phạm Quốc Thiên Bảo lên tiếng trước:
- Dạ được tuỳ theo ông nội và ba mẹ hai bên, chúng con thế nào cũng được ạ.
Cô quay qua nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, tại sao anh lại không phản đối hôn nhân này chứ?
Gần kết thúc buổi ăn Phạm Quốc Thiên Bảo xin phép ba mẹ Trương cho anh được dẫn Trương Ái Như đi dạo, anh muốn bàn về đám cưới thêm với cô.
Ba mẹ Trương thấy vậy cũng đồng ý, anh và cô quyết định đi đến khu vui chơi để ngồi vòng quay mặt trời, đây là sở thích của Trương Ái Như khi còn nhỏ và mỗi khi đi chơi anh cũng dẫn cô đi.
Ngồi trong vòng quay được đi lên cao từ từ để ngắm cảnh đêm của thành phố, Trương Ái Như vẫn im lặng lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo mới lên tiếng hỏi:
- Em không có chuyện gì để nói với anh à?
Đang nhìn ra bên ngoài Trương Ái Như quay lại nhìn anh, cô hỏi:
- Tại sao anh lại đồng ý kết hôn?
Phạm Quốc Thiên Bảo không phải là đồng ý, 3 năm trước anh đã từ chối và trở về nước rồi, nhưng mà không biết vì sao lần này ba của anh sắp đặt như vậy nhưng anh không hề tức giận và chấp nhận kết hôn.
Anh vừa định lên tiếng thì Trương Ái Như vừa nói mà khoé mắt cô đỏ lên:
- Không yêu em tại sao anh không từ chối hôn sự này? Em đã rất khó khăn để quên anh, kết hôn rồi sống với nhau làm sao mà em có thể làm điều đó tiếp đây.
Thật sự từ rất lâu rồi anh không còn thấy cô khóc, không gặp nhau anh luôn nghĩ cô đã quên anh mất rồi, suốt những năm qua cô lạnh nhạt với anh như thế mà.
Phạm Quốc Thiên Bảo đi qua ghế của cô ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô gái nhỏ vào lòng anh nói:
- Anh xin lỗi vì làm em đau lòng như thế, nếu như em không thích thì ở bên cạnh anh một năm, chỉ một năm thôi khi đó em muốn thế nào anh cũng chiều em hết có được không?
Trương Ái Như thúc thích khóc trong lòng anh, Phạm Quốc Thiên Bảo vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô và nói:
- Hôn sự này là của cả hai gia tộc không thể nào nói thích hay không được, vậy nên một năm thôi sau một năm nếu như em muốn rời đi thì chúng ta chia tay được không?
Trương Ái Như ngước mắt lên nhìn anh hỏi:
- Vậy nếu như em vẫn ít kỷ không quên anh và muốn ở bên cạnh anh thì sao?
- Em muốn ở bên cạnh anh bao lâu cũng được hết, được không?
- Nhưng...nhưng mà anh không yêu em.
Phạm Quốc Thiên Bảo cũng không biết phải trả lời làm sao với cô nữa, anh lau nước mắt cho cô và nói:
- Chuyện đó chúng ta nói sau được không em? Bây giờ em chỉ cần vui vẻ để đám cưới là được rồi, anh không muốn thấy em khóc vì anh nữa có được không?
Trương Ái Như gật đầu và ngồi thẳng dậy lau nước mắt và ngắm cảnh ở bên ngoài tiếp, còn Phạm Quốc Thiên Bảo lúc nãy anh không thể trả lời cô được, bởi vì anh nghĩ biết đâu ở bên cạnh lâu rồi anh sẽ yêu cô.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh cũng đều yêu thương cô như em gái, bây giờ anh thử mở lòng ra với cô xem có được không?