Cái thái độ kia không thể tính là bao dung, kỳ thực là lười chấp nhặt, thậm chí là không để sự hung dữ của cậu vào mắt.

Quá ngông.

Quá đáng hận.

Tức giận của Cố Giản sắp hóa thành nước, chảy tràn ra khỏi đôi mắt.

Trong một khoảnh khắc không ai lý giải được tình huống này, lại không kịp, không dám phản ứng thậm chí là chọt tay vào phá vỡ, cục diện này đã duy trì một lúc lâu.

Sau đó do Hạng Nghiêm phá vỡ trước.

"Anh... Mùi của anh..."

"Cậu im miệng!"

Cố Giản không cho hắn nói hết đã hừng hực quát ầm lên.

Cậu dùng lực đẩy mạnh hắn ra.

Nhưng thật ra không đẩy được đối phương đi miếng nào, bản thân lại lảo đảo trước.

Có điều trước khi người khác kịp phản ứng cậu đã tung người chạy khỏi giảng đường.

"Này! Cố Giản! Cậu đi đâu đấy!?"

Đào Bạch lúc này mới kịp hoàn hồn, muốn đuổi theo.

Mặc dù hắn không rõ ràng lắm nhưng lại cảm thấy chuyện này không hề tầm thường chút nào, quan trọng là hắn cho rằng không thể mặc kệ Cố Giản như vậy.

Nhưng chân hắn vừa nhấc lên được một bước trước mặt đã có một bức tường thịt ngăn cản bước chân của hẳn.

Mẹ!

Trong lòng Đào Bạch cũng không nhịn được chửi tục một câu khi được sâu sắc cảm nhận sự đồ sộ của cậu đàn em năm nhất mới toanh này.

Trong lúc đó trên đỉnh đầu đã vang lên một câu: "Không cần đuổi theo."

Giọng điệu mẹ nó không cho phép phản kháng thật đáng đánh.

Nhưng chưa đợi Đào Bạch phản ứng thì bức tường thịt trước mặt đã chạy mất rồi.

"Cái gì vậy..."

Chân hắn còn muốn bước ra...

"Này, cậu ấy đã nói không cần đuổi theo rồi."

"."

Mẹ!

Lần thứ hai bị chặn, Đào tiểu Bạch trực tiếp nổi bão: "Cái mẹ gì!? Chó ngoan không cản đường!"

Mười phần khí phách nhá.

Đợi hắn ngước mắt nhìn người đang chặn hắn, Đào Bạch lại muốn chửi tục nữa.

Mẹ nó đám thanh niên mới lớn các người ăn cái mẹ gì mà cao quá vậy!

Một người hai người... Đào tiểu Bạch vốn chỉ cao chưa tới một mét tám, đứng trước mặt Hứa Văn một mét tám lăm vẫn là uất ức phải cam bái hạ phong, tức muốn khùng.

Còn đương sự là Hứa Văn vốn bị tên bạn thân bảo không được đuổi theo bất thình lình bị một câu "chó ngoan không cản đường" của Đào Bạch mắng đến sững sốt tại chỗ thật.

Đợi hắn hoàn hồn nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến sinh động của Đào Bạch, hắn không giận mà còn cười: "Học trưởng này, người anh vừa không cao vừa nhỏ nhắn, trắng trẻo như Omega, tại sao miệng anh lại mạnh mẽ như vậy?"

Dù gì Đào Bạch cũng là A mét tám, trong miệng hắn lại thành "nhỏ nhắn", còn O!!! Vốn đã rất tự ti vì dáng vẻ của mình, Đào đại gia trực tiếp xù lông.

Đây quả thật là khiêu khích trần trụi luôn mà!

Đào Bạch hận không thể solo tại chỗ...

...

Một bên khác, Hạng Nghiêm không mất bao nhiêu công sức đã đuổi kịp cái người phía trước, càng chạy lại càng lung lay dữ hơn.

"Này..."

"Buông ra!"

Bộp!

Rõ ràng trạng thái đang không ổn, Cố Giản theo bản năng hất cái tay vừa bắt lấy mình ra, thân thể đã theo quán tính ngã lên thân cây bên đường. Cái ngã này dùng tới quán lực không nhỏ, âm thanh phát ra càng lớn, càng không dễ chịu. Cố Giản trong tình huống này còn trực tiếp bám lên nó mới cố định được thân hình.

Mất mặt!

Cố Giản lúc này cảm thấy mất mặt không chịu nổi.

Đường đường là một Alpha, mặc dù lúc trước không tính là ngang tàng nhưng phong thái cũng mạnh mẽ nức tiếng. Bây giờ nhìn xem... Mẹ nó! Đến đi đường cũng không vững.

Đều là tại cái tên khốn trước mặt!

Không biết từ lúc nào Cố Giản đã chạy tới một rừng cây nhỏ ít người qua lại trong khuôn viên trường. Thời điểm này lại càng không có ai, thích hợp cho họ nói chuyện, cũng sẽ không bị ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cậu.

Càng sẽ không ngửi thấy vị đạo khác thường không nên có trên người một Alpha như cậu.

Cố Giản không biết đây là do cậu bị chọc tức mà ra hay là do phản ứng của thân thể đã bị E đánh dấu khi gặp chính chủ. Nhưng cậu bị kích thích đến mức không thể giữ được mà để pheromone khếch tán ra ngoài. Nếu lúc nãy cậu không chạy nhanh, có thể lúc này ai cũng biết cậu không còn là Alpha nữa.

Mặc cho cậu còn chưa bị đánh dấu chung thân... Mẹ nó! Mới chỉ là cắn một cái... Còn hơn cả đánh dấu chung thân, cậu thành sở hữu của người khác.

Thời điểm này tên tó kia còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Chỉ là cắn một cái, anh có nhất thiết phải làm mình làm mẩy thế không?"

!!!

Còn nói...

Cố Giản nói không nên lời.

Hắn còn dám nói...

Cố Giản tức phát khóc.

Hạng Nghiêm vốn nói xong cũng thấy không tốt lắm. Bản thân tự ý thức được một cái cắn của mình sẽ mang theo hậu quả gì, mặc dù bởi vì bất thình lình cắn người này một cái nên hắn mới thành công phân hóa hoàn mỹ. Làm một Enigma vô cùng khan hiếm, cũng nghiêm túc tiếp thu những đặc trưng của E mặc dù hơi muộn, lúc này bị nước mắt mang theo oan ức cùng tức giận của cậu tập kích, nam nhân thân cao thước chín như hắn cũng thấy luống cuống tay chân.

...

P/s: Cầu gạch xây nhà tù cho anh Hạng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play