Gió đảo thổi từ phương Nam, ánh chiều tà uể oải chiếu xuống mặt biển, cũng chiếu vào trước cửa nhà Vân Thời.
Người trước cửa nhà đứng trong ánh sáng rực rỡ, Vân Thời mở cửa, một nửa cái bóng Bạc Hòa đỗ xuống, vừa vặn che phủ lên người mình.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ thẫm, gió biển dịu nhẹ, hai người đứng đối diện nhau, một người thậm chí còn nói “sống chung”, vô cớ phóng đại mấy phần mập mờ.
Sau đó lại nghe một người khác ngữ khí bình thản đâm thủng không khí mập mờ: “Nền đôi cần Công Hội bán đấu giá, diện tích lại quá rộng, tôi thấy không cần thiết.”
Bạc Hòa không nói nên lời, liếc nhìn ô vuông phía sau Vân Thời: “Vậy cậu sẽ ở đây à?”
Vân Thời: “...Đủ ở là được rồi.”
Hiển nhiên biểu hiện vừa rồi của Bạc Hòa là anh nghĩ nhà mình xấu, nhưng anh lịch sự không nói ra.
Nhà được chia thành nhà đơn và nhà đôi. Nhà đôi không cần phải có hai người ở, điểm khác biệt là diện tích gấp đôi nhà đơn. Để thỏa mãn mong muốn được sống trong một ngôi nhà lớn của người chơi.
Như Vân Thời đã nói, một người ở là quá đủ rồi. Hơn nữa, cậu không có thời gian để trang trí nhà cửa cẩn thận nên cũng không cần phải ở nhà lớn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT