Nếu như dư luận của họ đủ lớn, dù sau này Vân Thời có gặp phải chuyện gì nguy hiểm, người qua đường không biết sự tình, cũng sẽ đưa ra một ít nhận xét về cậu: “Cậu ta cũng không phải người tốt lành gì, đáng bị như vậy”.
Dư luận là con dao hai lưỡi, nếu kiện cẩn thận, có thể dễ dàng làm tổn thương chính mình.
Vân Thời và Bạc Hòa hiểu rõ đạo lý trong đó, tất nhiên người chú xa lạ kia của cậu cũng hiểu điều đó.
Charles đối với câu trả lời của Vân Thời cũng không có gì ngoài ý muốn, lần trước hắn không lấy được địa chỉ của Vân Thời, lần này hắn còn có chuẩn bị cái khác, sợ người khác không nghe được, hắn nói: “Này, Vân Thời, ngươi nói như vậy, sẽ làm tổn thương trái tim của anh em chúng tôi."
Những anh em đó ôm ngực, cười lớn, làm động tác bị tổn thương, lặp lại: “Đúng rồi! Bây giờ cậu không nhận ra chúng tôi sao? Cậu quên mất lúc mình không có tiền ăn, ai sẽ đưa cậu đi kiếm ‘sống’ a? "
Từ "sống" được nhấn mạnh một cách có chủ ý, cố tình nhắc làm nó khác biệt, hay là nói, không đứng đắn.
Khi họ nói chuyện, nhóm ăn dưa đều ăn ý im lặng, nhưng ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, bọn họ lại bắt đầu thảo luận.
Vân Thời cười nhẹ, tiến lên một bước, trên mặt không có hoảng sợ hay lo lắng nào, cậu cao hơn Charles một chút, cho nên khi nhìn người, ánh mắt cũng từ trên cao nhìn xuống, mặc dù trước đó Charles đã nói bóng gió, rằng cậu coi thường nhóm của họ, nhưng lúc này, cậu vẫn không thu liễm, hay nói cách khác, cậu rõ ràng khinh thường họ.
Vân Thời không trả lời câu hỏi của đám người kia mà hỏi: “Thật sao? Nghe nói tôi và các ngươi có quan hệ rất tốt nhỉ?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT