Vân Thời mím chặt môi, tiền của Anh Đào đã được thu, từ khi giao dịch đã được thực hiện thì cậu phải làm thật tốt, không được sơ suất vào thời điểm quan trọng.
May mắn thay, trong những phút tiếp theo, Vân Thời không gặp phải hiện tượng giật lag nào, mặc dù xung quanh có một số tiếng động lạ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cau.
Mười người thông quan thuận lợi, Vân Thời thở ra không để lại dấu vết.
Cậu đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp và quay lại trò chơi, lúc này cậu mới chú ý đến một người có ánh mắt cực kỳ oán hận ở bên cạnh.
Cậu không nhận ra đó là ai, cũng không để ý đến.
Bắc Đẩu nhìn Phong hệ, lúc đầu sắp đụng phải hắn, đối phương bỗng nhiên né tránh, kết quả ở đây dù có gây ồn ào thế nào cũng không thu được gì từ đối phương. Hắn mệt mỏi tê liệt, không hiểu tại sao người đàn ông này có thể ổn định như vậy.
Quảng trường trong Căn cứ Bình minh là một đấu trường cạnh tranh. Người chơi có thể tham gia PK tại đây mà không chết. Họ cũng có thể đặt cược PK với NPC phụ trách tại đây.
Vân Thời ở đây đã lâu nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, xung quanh mọi người đều có thể thấy cậu đang treo. Lúc cậu đứng dậy, lập tức có người yêu cầu Vân Thời đánh nhau.
Vân Thời vốn muốn đăng xuất để kiểm tra xem mũ giáp có vấn đề gì không, nhưng chỉ bị lag trong thời gian ngắn, hiện tại đã bình thường trở lại. Hơn nữa, đối phương đề nghị đặt cược là hai trăm đồng vàng. Vì vậy trước sự cám dỗ của tiền bạc, Vân Thời đã không trực tiếp offline.
Đấu trường PK có cược yêu cầu phải xếp hàng.
Đây không phải là loại đấu trường mà có thể dịch chuyển tức thời một mình. Chỉ cần đứng cạnh sân khấu ở quảng trường và đợi những người trước mặt hoàn thành pk.
Trong khi chờ đợi, Bạc Hòa và những người khác cũng đã quay lại.
Buổi phát sóng trực tiếp của Anh Đào vẫn chưa kết thúc, boss cuối đã rơi một trang bị là thanh kiếm ba sao, đúng là vũ khí Anh Đào cần. Fan kêu gọi Anh Đào tìm người PK với vũ khí mới để kiểm tra sức mạnh của nó, vì thế hắn đã đến quảng trường khi chương trình phát sóng trực tiếp đang được phát sóng.
Bạc Hòa thấy Vân Thời đang xếp hàng nên đi tới hẹn trước.
Nếu người khác có thể pk, Vân Thời đương nhiên sẽ không từ chối Bạc Hòa.
Chẳng bao lâu, đến lượt Vân Thời và đối thủ.
Đối thủ cũng là Phong hệ, vũ khí của hắn là quạt, cũng tầm xa. Nhưng khác với Vân Thời, Phong hệ ngược lại là thuần sát thương, không phụ trợ.
pk bắt đầu rất nhanh và kết thúc rất nhanh.
Vân Thời nhận thành công hai trăm vàng từ đối thủ, rồi lên sân khấu với Bạc Hòa. Quảng trường rất rộng rãi, chỉ những người đặt cược mới được lên sân khấu phía dưới.
Anh Đào đã chơi vài hiệp với các người chơi có dị năng khác nhau, có thắng có thua, bây giờ hắn thấy Vân Thời và Bạc Hòa sắp đấu với nhau nên dừng lại ngay.
Không chỉ hắn, mà những người đang chuẩn bị pk, hay những người đi ngang qua, đều tập trung xung quanh bên ngoài quảng trường.
Trong hoạt động “cuộc đua”, hai người này vẫn chưa phân định được thắng thua.
Thật là một sự kiện náo nhiệt, nếu không gọi bè xem thì thật đáng tiếc phải không?
Vì vậy, trước khi hai người bắt đầu đánh nhau, người xem đã vây quanh quảng trường thành vòng tròn.
Nhưng điều khó hiểu là Phong hệ không mở PK hay rút cung, mà đi thẳng tới Vụ hệ.
Bạc Hòa:"?"
Vẻ mặt Bạc Hòa rõ ràng có chút bối rối, nhưng Phong hệ vẫn đi thẳng, thẳng tới gần.
Để tránh va chạm và giữ tình hữu nghị, Bạc Hòa lùi lại một bước và đứng trước một cây cột ở quảng trường.
Nhưng ai biết được, Phong hệ vẫn bước đi, lại gần rồi giơ tay lên.
Giam Vụ hệ vào cột.
Chết tiệt?
Hàm của Khương Thư gần như rớt xuống sàn, Anh Đào gần như không cầm được thanh đao vừa lấy.
Những người xem ở ba tầng trong và ngoài đều mở to mắt, kinh ngạc đánh rơi quả dưa trên tay, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây không phải là một cuộc pk sao?
Cái này, cái này, cái này là sao?
Ngay cả Bạc Hòa, người có thể mỉm cười dịu dàng trong mọi tình huống, lúc này cũng hơi ngạc nhiên mở to mắt, ho nhẹ, cảm thấy có gì đó không ổn, muốn tránh ra, nhưng tay lại chỉ đặt lên vai Phong hệ. Phong hệ càng ép lại gần, gần như ép anh vào cột.
“Ahem, nếu cậu có điều gì muốn nói thì hãy nói chuyện ở chỗ khác nhé?”
Phong hệ không nghe, Phong hệ vẫn ép tới.
Vẻ mặt Bạc Hòa kỳ quái, nhìn Phong hệ từ trên xuống dưới, ngập ngừng gọi: “Vân Đạm Phong Lưu?”
Phong hệ vẫn không nghe, bước chân của Phong hệ vẫn di chuyển, hình ảnh trông rất kích thích.
Đám đông người xem vô cùng yên tĩnh, mọi người đều trợn mắt.
Ôi thảo nê mã!
Không ngờ Phong hệ bề ngoài lạnh lùng như vậy lại có thể... không kiềm chế được như vậy!
Bạc Hòa, với tư cách là nạn nhân, gần như đã hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Vân Thời, đang định rời đi thì bị Phong hệ ngăn lại.
Vân Thời cau mày, lập tức nhận ra tình cảnh của mình đã thay đổi.
Bây giờ cậu chắc chắn rằng chiếc mũ giáp của mình có vấn đề, điều đầu tiên cậu nghĩ tới là số tiền tiết kiệm năm chữ số của mình sẽ bị tiêu hao rất nhiều, rồi cậu nhận ra khoảng cách rất nhỏ giữa mình và Bạc Hòa.
Mặt cậu nóng bừng, dừng bước và thì thầm: “Tôi xin lỗi.”
Vụ hệ nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.
Không đợi Vân Thời giải thích, cậu lập tức chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, liếc nhìn xung quanh.
Cậu thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, rõ ràng là họ đã cắn một miếng dưa lớn và chưa tiêu hóa được một lúc.
Vân Thời sửng sốt một chút, nhìn thấy Anh Đào và Khương Thư nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp và xa lạ không kém, như thể quay lại khoảnh khắc ở Đảo Song Tử khi cậu cởi giày ra đưa cho Xà Nữ.
Bây giờ số người còn đông hơn lúc đó gấp trăm lần.
Trước mắt Vân Thời tối sầm.
Bị ngắt kết nối.