Vân Thời tuy không lấy được trang bị ba sao nhưng không có nghĩa là những người chơi khác không lấy được.

  Sau sự kiện "cuộc đua", người ta bắt đầu đi phó bản năm người có trang bị lam, giá trị đã giảm đi rất nhiều. Vân Thời từng niêm yết trên sàn giao dịch với giá 20 vàng, nhưng bây giờ chỉ sợ bán giá 10 vàng. Nhưng trang bị tím thì không sao, cao hơn giá thiết bị lam, chưa kể những trang bị ba sao có thể được ra mắt.

  Vân Thời đặt giá hướng dẫn thông quan là 2.000 tinh tệ. Mức giá này đối với người chơi bình thường là rất cao, nhưng đối với một số công hội lớn thì lại khác.

  Nếu đi phó bản được tím ba sao có thể nâng lên cấp 30 và trang bị có thể được sử dụng cho đến khi người chơi đạt ít nhất cấp 58. Trong trò chơi này, việc nâng cấp sẽ trở nên khó khăn hơn khi tiến lên các giai đoạn sau. Cấp độ 30 chậm đến mức có thể mất một tuần để nâng cấp. Thời gian chuyển tiếp trang bị là một tuần nên cần phải khai hoang ở giai đoạn đầu. Trong hoàn cảnh này, đối với Công Hội, giá cả không hề đắt chút nào, thậm chí có thể đắt mấy cũng phải mua bằng được.

  Liệt Hỏa sẵn sàng đưa tiền, đưa thêm 100 tinh tệ, yêu cầu Vân Thời đợi khoảng mười phút rồi mới bán cho công hội khác.

  Kỳ thật mười phút cũng không khác biệt bao nhiêu, hội trưởng Liệt Hỏa chỉ muốn xem các công hội khác có thể làm gì được, không đuổi kịp thì lại muốn đi theo!

  Đối với những khách hàng thẳng thắn, Vân Thời cũng không từ chối yêu cầu nhỏ này. Sau khi nhận được phần thưởng lúc 8 giờ, Vân Thời đã bán hướng dẫn cho một số công hội đang lo lắng khác.

  Ngoài những công hội lớn này đang mong muốn vượt qua phó bản và mua trang bị, khi phần thưởng sự kiện được phân phối, những người chơi có huy hiệu bắt đầu trò chuyện riêng tư. Có rất ít người chơi solo có được, vì vậy huy hiệu ngày càng trở nên hiếm.

  Vân Thời chú ý đến kênh thế giới và loa phóng thanh, đã có người đấu giá tới 5.000 tinh tệ để nhận huy hiệu.

  Vân Thời đợi đến mười giờ, giá giao dịch cuối cùng là mười nghìn tinh tệ.

  Sau khi biết tin tiền đã về, Vân Thời không khỏi ngáp dài, tạm biệt đồng đội rồi đăng xuất.

  Sau khi cởi chiếc mũ giáp ra, Vân Thời chợt cảm thấy choáng váng. Thức khuya chơi game quả thực không tốt chút nào.

  Sau khi dọn dẹp một lát, Vân Thời lên giường nằm nghỉ ngơi. Sau khi đọc bản ký gửi ba lần liên tiếp, cậu nhắm mắt lại.

  Có lẽ vì tiền khiến người ta an tâm nên Vân Thời có một giấc ngủ đặc biệt ngọt ngào, nếu không phải đói quá thì cậu cũng không muốn thức dậy.

  Rửa mặt xong, cậu lấy dịch dinh dưỡng như thường lệ, nhưng khi định mở ra uống, cậu chợt nghĩ đến món trà sữa mà Vụ Lý Khán Hoa nhắc đến.

  Vân Thời nhìn lại trong tiền gửi, 28866 tinh tệ.

  Với số tiền khổng lồ như vậy, chắc chắn cậu có thể uống một cốc trà sữa để điều chỉnh khẩu vị đúng không?

  Càng nghĩ Vân Thời càng nhớ vị trà sữa ngọt ngào, dù lúc đó cậu hiếm khi uống thứ gì ngọt ngào như vậy.

  Tinh võng nhanh chóng liệt kê một số loại trà sữa nổi tiếng dành cho Vân Thời.

  Vẻ mong đợi trên mặt Vân Thời lập tức biến mất.

  Tinh cầu có dân số đông nhưng số lượng tinh cầu nông nghiệp thích hợp để trồng trọt lại rất hạn chế. Nguồn cung vượt quá cầu. Cây trồng tự nhiên đắt đỏ, và trà đắt nhất trong số đó, ngay cả khi lượng trà dùng trong trà sữa rất nhỏ, một cốc trà sữa 300ml có giá ít nhất một nghìn tinh tệ, những loại có chất lượng cao, nguyên liệu phong phú đều có giá trên 5.000 tinh tệ 

  Vân Thời nghĩ đến tiền thuê nhà hàng tháng mà xanh mặt.

  Vân Thời đóng giao diện tinh võng và uống dịch dinh dưỡng 10 tinh tệ với vẻ mặt vô cảm.

  Một số tiền khổng lồ? Không, cậu chỉ là một kẻ nghèo hèn, thậm chí không xứng đáng uống trà sữa.

  Lại một ngày ghen tị Vụ Lý, khi nào mới có thể đãi trà sữa cho sáu người?

  Đội Hồng Phong.

  Phong Chiến đã thức dậy, việc đầu tiên hắn làm sau khi thức dậy là gọi điện cho bọn trẻ ở nhà hỏi xem chuyện gì đã xảy ra vào sáng sớm để xem có thể lấy được thiện cảm của Phong hệ hay không.

  Các thực tập sinh trẻ tuổi và đầy nghị lực đều ngẩng cao đầu và hét lại: “Đội trưởng đừng lo lắng! Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà giao cho chúng tôi!”

  Phong Chiến vui vẻ gật đầu: “Tốt lắm!”

  Hắn lại hỏi: “Vậy cậu ấy có nhớ đội Hồng Phong của chúng ta không?”

  Những nam sinh vừa rồi trông có vẻ kiên định và kiêu hãnh bắt đầu tỏ ra bối rối, thì thầm với nhau: “Tiền bối lẽ ra phải biết chứ?”, “Tiền bối không phải đã nói với đội trưởng rằng anh ấy muốn chúng ta đến đó sao? Vậy là cậu ấy phải biết về chúng ta là đội Hồng Phong.”

  Cái gì cơ?

  Phong Chiến nghi hoặc hỏi.

  Ớt cay nhỏ thay mặt đồng đội trả lời: “Đó là tiền bối Xuân Phong. Chúng em đã giúp Phong hệ dọn rác. Tiền bối còn nói sẽ đãi chúng em trà sữa!”

  Những người khác cùng nhau gật đầu, vẻ mặt vui mừng.

  Mí mắt Phong Chiến giật giật khi nghe đến cái tên này, khi nghe những tên nhóc này nói rằng gã muốn đãi trà sữa cho mình, trực giác của hắn đã có vấn đề.

  "Xuân Phong tuy không keo kiệt, nhưng chắc chắn không hào phóng. Tại sao lại vô cớ mời người của ta uống trà sữa? Âm mưu, nhất định có âm mưu mà ta không biết!" Đội trưởng Phong có vẻ căng thẳng, sờ cằm, nheo nheo mắt suy nghĩ kỹ những chi tiết có thể đã bỏ sót.

   Lúc này, đội phó đến gặp mọi người ở đây và hỏi chuyện gì đang xảy ra.

  Các học viên giải thích sự việc rõ ràng trong vài câu, thấy đội phó của họ lắc đầu không nói nên lời: “Một lũ ngu, bị bán còn kiếm tiền cho người ta, ồ không, hắn trả lương. Ồ, tôi nói đội trưởng, Lần sau Xuân Phong, nếu có liên quan gì đến cậu thì để tôi đón thay cậu nhé."

  Phong Chiến còn chưa kịp nghĩ ra, lúc đội phó giải thích cho hắn, hắn tức giận đập bàn: “Mẹ kiếp! Xuân Phong, tên khốn đó lại lừa ta?”

  Tình cờ lúc này, tên khốn đó gọi điện, với nụ cười dịu dàng thường ngày, cẩn thận hỏi từng thành viên trong đội muốn uống hương vị gì. Anh thậm chí còn trầm ngâm hỏi Phong Chiến và đội phó, cuối cùng còn cười nói thêm :"Hôm nay thật khó khăn."

   Thảo!

  Phong Chiến tức giận đến ngứa răng, tức giận nói: “Cho ta cái đắt nhất!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play