Vân Thời hiếm khi gặp kẻ không chịu được thua như Kính Nguyệt, dù là trò chơi giải trí hay trò chơi hình thức, nếu thua mà không phục thì thường sẽ âm thầm phân cao thấp và giành lại chiến thắng ở lần sau.
Lần này Vân Thời có chút bất cẩn, Kính Nguyệt chân thành đến mức làm cậu thật sự cho rằng bọn họ muốn thương lượng chuyện huy hiệu.
Vân Thời bị mất ngủ, nhưng lần này cậu không thể ngủ được rồi.
Lối vào phó bản của [Du thuyền khủng bố] khác với lối vào của đảo Song Tử. Chủ yếu vẫn là nó hòa hợp với môi trường xung quanh và không gây cảm giác ngột ngạt. Vân Thời đã chọn một vị trí đặc biệt, chỉ cách lối vào phó bản năm bước chân.
Dù cậu đã kích hoạt miễn khống chế khi nhóm Kính Nguyệt bắt đầu tấn công, nhưng xét cho cùng, miễn khống chế chỉ miễn nhiễm với kỹ năng khống chế chứ không miễn nhiễm với sát thương. Trong các kỹ năng của mười người đó, có kỹ năng khóa (kẻ thù không thể né tránh), Vân Thời không thể tránh khỏi, cưỡng ép ăn nó. Cậu chỉ là một phụ trợ da giòn, sẽ cạn máu sau ba đòn.
Sau khi vào phó bản, Vân Thời vẫn ở trên bãi biển nhưng không có người chơi nào khác ngoại trừ cậu.
Cậu không vội hành động mà đốt lửa nghỉ ngơi, để HP từ từ hồi phục.
Chuyện vừa rồi không phải là không có người thấy, phiên bản mười người chơi khó khăn, mà phần thưởng thống quan đầu tiên rất hấp dẫn. Có người vẫn đến vịnh chơi thử, tình cờ nhìn thấy cảnh đó. Vân Thời nhìn lướt qua Kênh Thế giới, có người đã bắt đầu bàn tán.
“Tôi đi! Có chuyện gì vậy? Người Kính Nguyệt hình như đang vây đánh Vân Đạm Phong Lưu?”
“Cái gì? Vân Đạm Phong Lưu? Anh chàng vừa giành được hạng nhất trong sự kiện ngày hôm nay?”
“Ồ, tôi cũng nhìn thấy, vốn định đi giết quái ở đây, không ngờ lại nhìn thấy quả dưa lớn này.”
“Chậc chậc, người của Kính Nguyệt Công Hội đã sớm bị đại lão diệt trừ, chuyện này còn ghi thù?”
“Cái này có chút keo kiệt, thua thì thua, đi ra ngoài hoang dã vây đánh người ta, một chút chuyện như vậy thì làm được chuyện gì lớn?”
“Quả thực, tình thế của Kính Nguyệt đã trở nên yếu hơn, tôi cũng không nghĩ tới. Anh ấy có thể đứng đầu trong một sự kiện có nhiều người tham gia như vậy. Anh ấy thực sự là một người mạnh. Bon họ không tuyển dụng những nhân tài như vậy và họ có kẻ thù.Thảo nào Kính Nguyệt Công Hội ở phiên bản cũ…
“Nghe nói Hội trưởng muốn chiêu mộ đại lão Phong hệ vào Công Hội. Kính Nguyệt làm việc này, chẳng phải cho mấy bang hội lớn có cơ hội phát huy sao?”
“Tôi liều mạng lang thang khắp vịnh. Đại lão đã vào phó bản nhưng người của Kính Nguyệt vẫn canh bên ngoài”.
Tất nhiên, người dân Kính Nguyệt cũng nhìn thấy những gì người chơi Kênh Thế Giới nói, sắc mặt càng ngày càng đen tối, lập tức tỏ vẻ không vui đe dọa:
“Bíp, cái gì? Nếu nóng nảy, đến trước mặt chúng tôi nói, bíp!”
“Hôm nay chúng ta muốn giết Vân Đạm Phong Lưu. Bỏ cuộc thì sao? Ai nói giúp hắn? Sau này cẩn thận khi đi vùng hoang dã!”
An Thành là thành phố chính, nhưng trên thực tế, vùng an toàn thực sự chỉ nằm trong Căn cứ. Các cuộc chiến riêng được phép diễn ra ở những khu vực An Thành không chỉ định làm căn cứ. Hiện tại, hầu hết các nhiệm vụ hàng ngày của An Thành đều được hoàn thành ở bên ngoài. Ngay khi người của Kính Nguyệt uy hiếp, tiếng nói của người xem càng im lặng hơn.
Nhưng có một số điều không sai.
Hành động của Kính Nguyệt quả thực đã tạo cơ hội lớn cho nhiều bang hội lớn giành lấy Vân Thời.
Bọn họ không thiển cận như Kính Nguyệt, server mới mở được vài ngày mà Vân Đạm Phong Lưu đã tạo nên nhiều “kỳ tích” như vậy, chỉ riêng việc vượt qua phó bản năm người chơi, mở phó bản ẩn, còn trong sự kiện, Vụ hệ có thao tác sắt bén, cậu ta không thể là một người chơi bình thường. Cậu ta chơi còn là phụ trợ!
Những nhân tài như vậy chắc chắn là những người ưu tú trong số những người ưu tú! Nếu có thể lôi kéo người vào Công Hội, sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Hơn nữa, một số công hội lớn đã phát hiện ra Vân Đạm Phong Lưu vẫn đang bán trang bị trên sàn giao dịch.
Mặc dù đã vào thành phố chính nhưng các NPC kỹ năng sống trong căn cứ rất khó gặm, cho đến nay vẫn còn rất ít người học được kỹ năng sống và Vân Đạm Phong Lưu đã có thể chế tạo được trang bị xanh cấp 30.
Trang bị cấp xanh có vẻ không nhiều, nhưng nếu Vân Đạm Phong Lưu được đưa vào Công Hội và dùng những trang bị này làm lợi ích cho thành viên Công Hội thì đương nhiên họ sẽ có lợi thế lớn hơn trong việc chiêu mộ thành viên.
Những người có thể làm cho Công Hội lớn mạnh hơn đều suy nghĩ rất nhanh. Sau khi biết được tình hình hiện tại của Vân Đạm Phong Lưu từ Kênh Thế Giới, một số công hội lớn lập tức ném cành ô-liu.
Người chơi bình thường sẽ không dám gây sự với Kính Nguyệt vì Vân Thời, nhưng những công hội lớn thì lại khác.
Lượng máu của Vân Thời trở lại một nửa, tin nhắn riêng lại bắt đầu vang lên "ding ding ding".
Cậu mở ra nhìn thoáng qua, Công Hội Liệt Hỏa, Thanh Mộc đều nói có thể giúp cậu giải quyết phiền phức, tuy không nói thẳng nhưng vẫn có thể nghe được ý tứ - chỉ cần cậu tham gia vào công Hội của chúng tôi, là người của chúng tôi, khi người nhà bị giết, chúng tôi làm sao có thể đứng nhìn?
Ngoài hạng mục này, cũng có một số người đến để lấy huy hiệu.
“Đại lão, chúng ta cũng có thể giúp cậu giải quyết Kính Nguyệt, nhưng không thể phí công được phải không? Nhìn xem, bán huy hiệu cho chúng ta với giá thấp hơn thì sao?”
Giảm giá?
Vẻ mặt vốn không có phản ứng của Vân Thời đột nhiên xụ xuống.
Công Hội nói như vậy có lẽ cảm thấy cái giá của chiếc huy hiệu chắc chắn không quý bằng mạng sống của Phong hệ, làm sao biết đã chạm đến thần kinh nhạy cảm của đại lão.
Hiện tại, Vân Thời có hai lựa chọn trước mắt:
Hoặc là mất tự do gia nhập một công hội lớn, hoặc là bán huy hiệu của mình với giá thấp.
Trong đó, Vân Thời không chọn cái nào, cậu chọn cái thứ ba.
Khi HP đã được phục hồi hoàn toàn, Vân Thời ngước mắt nhìn con tàu du lịch bị bỏ trước mặt, đặt một mũi tên vào cung và tiến lại gần con tàu du lịch.
Mặc dù chỉ là tàu du lịch quãng đường ngắn nhưng mức độ sang trọng của nó không thua kém một số tàu du lịch cỡ vừa và nhỏ. Toàn bộ tàu du lịch dài 70-80 mét, rộng 30-40 mét, có thể dễ dàng di chuyển, chứa hàng trăm người.
Thân hình màu lục lam nhạt đứng trên du thuyền, trông đặc biệt nhỏ bé.
Phần đầu du thuyền đậu trên bãi biển, phần sau chìm một nửa vào khu vực bãi đá ngầm, lối vào bị đóng lại, có một sợi dây treo trên boong.
Nhiệm vụ phó bản của [Du thuyền khủng bố] nhận được từ NPC tương tự như nhiệm vụ của Đảo Gấu, cả hai đều nhằm tiêu diệt quái bên trong. Tuy nhiên, [Tàu du hành khủng bố] có thêm một lớp nội dung câu chuyện ngắn gọn. Tóm tắt: Thuyền trưởng của du thuyền này cũng đã dẫn đầu đội sau thảm họa. Họ theo chân một số người sống sót trên tàu đến Căn cứ Bình Minh. Rồi một ngày, thuyền trưởng muốn quay lại tàu để lấy lại những bức ảnh của vợ mình và con. Ngoài ra, trên tàu có rất nhiều đồ dùng nên anh thành lập một đội để cùng nhau đi lần này, họ đi rồi không trở về nữa.
Ngoài phần giới thiệu ngắn gọn này, lần này NPC còn cung cấp thêm cho người chơi một số thông tin.
Trong bản này có hai con boss rõ ràng, một là dị nhân Thử Vương, một là quỷ dây leo, một sợ ánh sáng, một sợ lửa.
Nhưng phó bản này không phải chỉ có hai boss này.
Những chiếc ghế xếp và một số phương tiện vui chơi giải trí đặt trên boong giờ đã bừa bộn, hỏng hóc. Bể bơi ở giữa dành cho du khách vui chơi đã đục ngầu từ lâu. Những chiếc lá rụng bị gió thổi bay, những chiếc lông chim bay ngang qua rơi đầy trên đó. Ngoài ra còn có những vết máu đen còn sót lại ở một số góc trên boong tàu không thể bị nước mưa cuốn trôi.
Vân Thời nhìn cảnh tượng trên đó, trên cơ bản không có giá trị gì, tạm thời cũng không có gì kỳ lạ.
Cánh cửa kính giữa boong và phòng trong bị đập vỡ thành từng mảnh. Vân Thời thận trọng tiến lại gần, ánh sáng mờ dần.
Nội thất của du thuyền được chia thành năm tầng, gần boong tàu có thể nhìn thấy những chai rượu và ly vỡ ở khắp mọi nơi.
Vân Thời nhìn một cái rồi trở lại boong tàu.
Cậu tìm kiếm khắp boong tàu, quả nhiên tìm thấy sơ đồ cấu trúc bên trong của du thuyền ở một hành lang. Cậu đọc kỹ sơ đồ rồi cất vào ba lô.
Tầng một và tầng hầm của du thuyền là phòng nhân viên, nhà ăn và cabin tàu du lịch; tầng 2 và tầng ba là phòng nghỉ; sảnh có bốn và năm khu vui chơi giải trí chính; mỗi tầng đều có thang máy.
Vân Thời tập trung vào tầng một, tiền sảnh và phòng thuyền trưởng, nếu không có gì khác thì ba nơi này chắc chắn có boss.
Vân Thời lại vào bên trong, phải mất một giây mắt anh mới thích ứng được với độ sáng bên trong. Đây là tầng thứ tư, dựa vào độ sáng này thì tầng hầm hẳn là rất tối, còn Thử Vương thì sợ ánh sáng nên cậu mới vào, chắc boss là ở tầng hầm.
Hiện chưa rõ thiết bị điện của tàu du lịch còn hoạt động bình thường hay không, Vân Thời đang tìm kiếm tất cả những đồ có sẵn.
Trong quán bar có rất nhiều chai vỡ, nhưng trong tủ vẫn còn vài chai chưa vỡ. Vân Thời nhảy vào Quầy bar, đang định cất những chiếc chai còn nguyên vẹn vào ba lô thì chợt nghe thấy một tiếng “chi” và một bóng đen mạnh mẽ lao về phía cậu.
Thứ này tốc độ rất nhanh, khoảng cách cũng nhanh chóng bị rút ngắn. Vân Thời chưa kịp rút cung nên đã dùng khống chế đơn, rút ra loan đao chém ba lần giải quyết xong.
Cậu cau mày rồi rời đi. Chỉ khi ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một chút, cậu mới nhìn rõ bộ dáng của con quái nhỏ này.
[Chuột biến dị]:
Cấp: 25
HP: 0/700
Bệnh dịch chuột: Sau khi cắn mục tiêu, đánh dấu một lớp [Dịch bệnh chuột]. Khi số lớp vượt quá mười, mục tiêu sẽ chết đột ngột (có thể bị xua tan)
Độ khó của phó bản mười người chơi quả thực không thấp, chỉ là tiểu quái mà thôi, nếu bị tấn công mười lần sẽ chết. Không có lối từ hội trường đến tầng hầm, ánh sáng không biết tối đến mức nào. Nếu Thử Vương còn mang theo đám quái thì e rằng muốn đánh bại boss đầu tiên này là rất khó.
Nhưng vì NPC đã đưa ra lời nhắc nhở về điểm yếu của Thử Vương là sợ ánh sáng, điều đó có nghĩa là trên du thuyền này phải có đạo cụ nhắm vào điểm yếu của Thử Vương như đèn pin, chụp đèn được nhân viên sử dụng và thậm chí cả hệ thống điện.
Vân Thời lục soát toàn bộ tầng bốn, giết sáu con chuột biến dị và thu được vật phẩm:
[Rượu đắt tiền]*30; [Điện thoại di động]*13; [Bật lửa]*6; [Khăn tắm]*2; [Bình xăng]*1
Thời đại bối cảnh của trò chơi thực sự rất gần với thời đại của Vân Thời. Vân Thời choáng váng khi nhìn thấy bình xăng và điện thoại di động. Dù không tìm thấy đèn pin nhưng điện thoại di động vẫn còn pin, nó có tác dụng như một chiếc đèn pin mọi lúc. Mỗi chiếc điện thoại di động có thể hoạt động trong ba phút.
Mặc dù ánh sáng trong điện thoại di động không sáng hơn đèn pin thật, nhưng cũng là quá đủ đối với đám quái. Chỉ cần đèn được bật lên, lũ chuột biến dị tất nhiên sẽ bắt đầu bỏ chạy, đề phòng những con chuột này tấn công. Để ngừa những con chuột đó đánh lén sau lưng, mỗi lần Vân Thời nhìn thấy một con, liền giết. Làm cậu có chút không vui là những con chuột biến dị này, là không có gì rơi xuống, ở Đảo Gấu ít nhất cũng thể cung cấp một ít vật liệu.
Vân Thời phải mất mười phút mới có thể tìm xong tầng bốn. Tính cả mấy phút nghỉ ngơi, cậu biết thời gian dành cho mười người là bốn giờ.
Vì vậy, sau khi lục soát những thứ này, Vân Thời lập tức đi xuống tầng một, đi vào phòng làm việc và phòng nghỉ của nhân viên.
Ở dưới này có nhiều đạo cụ hơn, đúng như Vân Thời đoán, có đèn pin cực mạnh và chụp đèn, thuận tiện cho đoàn tuần tra hoặc sửa chữa vào ban đêm, Vân Thời cũng nhặt được bình xăng, đối phó với boss cây nho.
Quái thực vật có phần khắc chế hệ của Vân Thời. Vì dây leo sợ lửa nên tốt hơn hết nên chuẩn bị nhiều hơn.
Sau khi tìm kiếm tài nguyên ở tầng một, Vân Thời đội mũ đèn lên, bật đèn pin của tất cả điện thoại di động trong ba lô và tìm thấy phòng máy tính theo bản đồ. Ngay khi cửa mở, cậu ném tất cả điện thoại di động vào. Trong lúc nhất thời, mọi thứ bên trong đều "chi chi". Tiếng kêu "chi chi" khiến người ta tê cả da đầu.
Chẳng trách phó bản được gọi là [Du Thuyền Khủng Bố] nếu nhát gan, sẽ sợ hãi trước những con quái xấu xí và kinh tởm này, cũng như môi trường cực kỳ tối tăm.
Vân Thời dùng đèn dọn dẹp lũ chuột biến dị trong phòng máy.
Chẳng bao lâu, Vân Thời đã bật thành công bộ điều khiển nguồn trong phòng máy.
Nhưng đừng quên, đây là một du thuyền khổng lồ, chỉ nhìn thôi đã thấy hàng trăm nút điều khiển làm hoa mắt.
May mắn thay, thiết trí trạm kiểm soát như vậy cũng không phải buộc người chơi chết. Có một dòng ghi chú được dán trên tường của bộ điều khiển, như thể nó được dán ở đó bởi một nhân viên sợ làm hỏng công việc của mình.
Vân Thời kiên nhẫn đọc từng mục, theo hướng dẫn trên tờ giấy, cậu bật thành công hệ thống điện. Trong phút chốc, phòng máy tối tăm trở nên sáng sủa.
Vân Thời thở phào nhẹ nhõm.
Khi chuẩn bị rời đi và đi đến căn phòng có thể sẽ có mặt Thử Vương, tình cờ nhìn thấy một khẩu hiệu cực kỳ phổ biến trên vỏ của bộ điều khiển.
“Tiết kiệm nguồn điện có hạn, tạo ra xx không giới hạn”
Lớp sơn ở hai chữ cuối đã bong ra và không thể nhìn rõ chúng nhưng đó không phải là vấn đề.
Vân Thời mở lại bộ điều khiển và cắt điện tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm, chỉ còn lại tầng một và tầng âm.
Cậu quay lại lối đi, vừa đi xuống quả nhiên lúc này đã bị một cây nho xanh chặn lại, nếu muốn đi lên lần nữa, cáu chỉ có thể đi sang phía bên kia.
Khoảng giữa là nơi ở của Thử Vương.
Vân Thời vừa đến gần, liền nghe thấy một tiếng “chi” hoảng sợ muốn trốn vào một góc tối.
Trong lối đi này có vô số đường ống, thân hình to lớn của Thử Vương gần như không có nơi nào để trốn, cánh cửa ở đầu kia của lối đi cũng bị chặn.
So với lũ quái nhỏ, Thử Vương này xấu hơn.
Xấu đến mức Vân Thời không khỏi hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần. Sau đó, cậu để lại vài chiếc đèn pin dự phòng, bật đèn còn lại lên, đặt xuống đất rồi xếp thành hàng, nhắm hết vào chuột khổng lồ.
Dưới sự kích thích của ánh sáng mạnh khiến Thử Vương vốn mắc chứng sợ ánh sáng gần như không thể mở mắt ra. Vân Thời đúng lúc này, kéo cung và bắt đầu công kích.
Khó khăn chính ở màn này chủ yếu ở tiểu quái, còn Thử Vương là bản thân không có HP cao, dưới ánh sáng mạnh, khả năng phòng ngự và né tránh của nó bị giảm đi rất nhiều.
Boss tử vong, Vân Thời bước qua xác chết thì thấy một chiếc két sắt bị boss chặn lại.
Không có gì khác trong két, chỉ có ba viên gạch vàng.
[Gạch vàng]: bộ sưu tập mà một số người sẽ yêu thích, có thể đổi lấy tối thiểu 30 đồng vàng.
Vân Thời cũng thích, nhưng tiếc là đây là trong game chứ không có thật.
Sau khi nhặt những viên gạch vàng lên, tầm nhìn của cậu chợt tối sầm.
Vân Thời tỉnh táo lại, đợi một lúc cũng không thấy gì, rồi nhận ra có lẽ đèn pin đã hết điện.
Cũng may cậu đã tắt điện các tầng trên, nếu không điện sẽ không đủ để kết liễu boss.
Cầm đèn pin trong túi, Vân Thời đi lên tầng một, vừa lên đã có thể nhìn thấy dây leo treo trên thang máy ở tiền sảnh đang phát triển nhanh chóng rất có thể chặn tất cả lối thoát.
[Dây Đằng Ma], nhược điếm sợ lửa.
Lúc này, đã một giờ trôi qua kể từ khi Vân Thời vào phó bản.
Bên ngoài phó bản, Kính Nguyệt Công Hội vẫn đang canh giữ.
Thực ra lúc này đã muộn và mười người đến đây đều buồn ngủ, một số người trong số họ thường xuyên ngáp.
“Không Nhận, tên đó có offline không?” Có người hỏi.
Kính Nguyệt Không Nhận xem danh sách bạn bè - hắn và Vân Thời đã thêm bè vào trong khi trò chuyện về việc mua bán huy hiệu, bất kể đối phương có xóa hắn hay không, hắn cũng có thể nhìn thấy trạng thái của đối phương lúc này, ảnh hồ sơ của người đó vẫn còn sáng. ID khó chịu đó được theo sau bởi dòng chữ [trong phó bản].
Kính Không Nguyệt Nhận cáu kỉnh trả lời: “Không”.
Có người trong đội nháy mắt, rồi đẩy 1 người ra bàn luận với Kính Nguyệt Không Nhận: “Không Nhận, anh em offline một lát, tên đó ra phó bản, liên hệ lại với bọn em nhé?”
“Mới có một giờ mà trụ không nổi?” Kính Nguyệt Không Nhận bất mãn: “Như vậy, ai lấy được đầu Vân Đạm Phong Lưu sẽ trả một lần 500. Giết hắn về cấp một lại phân 1 vạn."
500 và 1 vạn này không phải là tiền vàng trong trò chơi, mà là tinh tệ thực sự, nếu lấy một đầu, họ sẽ được một hoặc hai ngày tiền lương!
Dưới sự kích thích của tiền bạc, mọi người chợt tỉnh ngủ, lần lượt nói: “Phó bang chủ đừng tức giận quá!”
“Này, không phải mới có bốn giờ thôi sao? Yên tâm đi Không Nhận, các anh em nhất định sẽ giúp ngươi giết Vân Đạm Phong Lưu cho đến khi hắn đầu hàng!”
“đúng vậy!”
“Tôi thấy Vân Đạm Phong Lưu lúc này đang giãy giụa mà chết! Chờ đi, chưa đầy nửa giờ nữa hắn sẽ không thể cầm cự được đâu!”
“Những người đó còn nói Công Hội muốn người nữa? Lâu nay không có ai đến cứu. Tôi nghĩ sự nổi tiếng của anh ấy không gì khác hơn thế này.”
“Phải không? Chắc chắn là họ đang phóng đại, thậm chí còn không nghĩ tới chuyện đó. Ai lại sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy cho một mình hắn ta?”
Kính Nguyệt Không Nhận cười khẩy, biết tại sao những người này lại nói những lời hoa mỹ như vậy, nhưng nghe thấy lại thực sự sảng khoái.
Hắn chỉ muốn cho mọi người thấy điều gì sẽ xảy ra nếu xúc phạm hắn ta, vậy nếu hắn giành được vị trí đầu tiên trong sự kiện, cuối cùng lại mất tất cả?
Tất nhiên, nếu Vân Đạm Phong Lưu cầu xin hắn tha thứ, hắn không phải là không thể cân nhắc thả hắn đi.
Kính Không Nguyệt Nhận vui vẻ nghĩ ngợi.
Vân Thời không biết người bên ngoài đang nghĩ gì, cũng không biết mình đã trở thành tình tệ trong mắt một số người. Cậu vẫn đang bận rộn bên trong du thuyền khổng lồ.
Một giờ nữa trôi qua, Kính Nguyệt Nhận cũng có chút sốt ruột. Vân Đạm Phong Lưu vẫn chưa offline, hắn vẫn đang ở trong phó bản.
Tại lối vào phó bản dành cho mười người, một số đội ra vào trong hai giờ này.
Ở mỗi đội, người Kính Nguyệt thậm chí còn giúp ghi lại thời gian buồn chán ngắn nhất là mười phút, lâu nhất là không quá một giờ. Lạ lùng là một số cô gái trông như sắp khóc.
Có chuyện gì vậy? Người Kính Nguyệt có chút tò mò, chán nản hỏi vài câu.
[Du Thuyền Khủng Bố] Phiên bản này cũng không nằm trong giai đoạn close beta nên những người chơi chưa từng tham gia sẽ không biết nó đáng sợ như thế nào.
Sau khi hỏi, họ phát hiện ra trong số những đội này, ngay cả đội ở lại lâu nhất một giờ cũng chưa đánh bại được boss đầu tiên. Hơn nữa, phó bản đặc biệt đáng sợ, có một số người sợ hãi đang khóc lóc. Những người có thể thoát ra không phải là những người sợ hãi nhất, những người sợ hãi nhất bị doạ trực tiếp rớt mạng .
Người Kính Nguyệt nghe nói thì cho rằng đó là bọn họ cường điệu.
“Sinh Tức” không phải là trò chơi kinh dị, trên du thuyền cũng không có ma, còn sợ hãi cái gì?
Lúc này có thêm hai đội nữa đến là Liệt Hỏa Công Hội và Thanh Mộc Công Hội.
Người Kính Nguyệt lập tức cảnh giác, bọn họ cũng biết có mấy Công Hội này muốn thu phục Vân Đạm Phong Lưu, mà hai Công Hội này nếu đến đây bây giờ, có thể không phải đến đây tranh đoạt Vân Đạm Phong Lưu.
Tuy nhiên, ngay khi người Kính Nguyệt cảnh giác trước hành động của hai nhóm thì thấy hai đội đang dùng những lời lẽ gay gắt với nhau, tranh giành xem ai thông quan đầu tiên của phó bản mười người. Sau khi nói xong người Công Hội đều vào phó bản.
Kính Không Nguyệt Nhận sửng sốt một lúc rồi cười lớn, cá là mấy hội lớn này chỉ nói mà thôi.
“Tại sao họ...ah, tôi hiểu rồi! Phong hệ chắc chắn chưa đạt được thỏa thuận với họ phải không?”
"Buồn cười quá! Ta sẽ bật loa lên và cười nhạo người chiến thắng ở vị trí thứ 1".
“Chậc, Vân Đạm Phong Lưu thật sự là người không hiểu chuyện, hắn thật sự nghĩ mình có thể giải quyết được phải không?”
“Này, hắn còn cố thủ ở đó, chờ một chút, hắn sẽ sớm bị tống ra khỏi phó bản, nhất định sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ!”
Không có Công Hội nào đứng ra đòi công lý cho Vân Đạm Phong Lưu. Kính Nguyệt sôi động như Tết. Mọi lời lẽ xúc phạm được đăng đi đăng lại trên kênh thế giới nhưng Vân Đạm Phong Lưu không bao giờ phản hồi.
Ngày nay, “Vân Đạm Phong Lưu” tự động được ví như một boss lớn trong mắt người chơi bình thường. Bây giờ Kính Nguyệt kiêu ngạo như vậy nhưng Vân Đạm Phong Lưu lại im lặng, trông thật giống như đã rất thất vọng trong một thời gian, tất nhiên, họ đều biết rằng nếu là họ, chống lại hàng chục người, họ chắc chắn sẽ chết.
Nhưng Vân Đạm Phong Lưu là một boss lớn, chính anh ta là người đã ghi được mười tám đầu người liên tiếp trong sự kiện “Cuộc Đua” nếu có phản ứng giống như những người chơi bình thường thì anh ta sẽ không mạnh như vậy.
Vân Thời không trả lời, lúc này cậu không rảnh quan tâm người ngoài nói gì, nói về mình như thế nào.
Sau khi hồi phục HP ở một góc an toàn, cậu lại cầm cây cung đi ngang qua đại sảnh, liếc nhìn đám dây leo nhảy múa cùng boss thứ 3 cuồng bạo, rồi đi về phía phòng thuyền trưởng, chỉ còn boss cuối cùng.
Hơn một giờ trôi qua, hai đội Công Hội là Liệt Hỏa và Thanh Mộc ra khỏi phó bản
Không có thông báo nào từ hệ thống. Rõ ràng cả hai Công Hội đều không thể thông quan được phó bản này.
Có vẻ như phó bản này thực sự khó khăn.
Hai đối thủ không ưa nhau, tuy muốn tìm hiểu xem đối phương đã đánh bại được boss nào chưa nhưng nhất thời họ vẫn giữ im lặng.
Tuy nhiên, người của cả hai bên không rời đi như các đội trước mà còn ở lại lối vào của phó bản.
Kính Nguyệt Không Nhận nheo mắt nhìn đồng hồ, đã ba giờ ba mươi mốt phút kể từ khi Vân Đạm Phong Lưu vào phó bản. Khoảng mười phút nữa, anh chàng sẽ bị đẩy ra khỏi phó bản.
Nếu hai người Công Hội này không đi, chẳng lẽ họ cũng đang đợi Vân Đạm Phong Lưu sao?
Kính Nguyệt Không Nhận nghĩ không sai, Vân Thời không đồng ý gia nhập Liệt Hỏa hay Thanh Mộc, nhưng Công Hội hai bên đều biết những người như Vân Đạm Phong Lưu sẽ không thiếu nhân tình của bọn họ, bọn họ cũng không thua thiệt
Nếu giúp đỡ vào phút cuối, có thể giành được rất nhiều thiện cảm
Thấy sự việc cuối cùng cũng đi đến hồi kết, những người chứng kiến vội vàng báo tin cho nhau, chưa kịp nhận ra thì đã có rất nhiều người tụ tập trên bãi biển.
Mặt khác.
Bạc Hòa vừa mới thức dậy. Anh luôn có tính tự giác và dậy từ rất sớm. Nhưng thật bất ngờ, khi anh đang tắm rửa thì anh lại đọc được tin nhắn của em họ. Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại.
Khương Thư kể rằng Vân Đạm Phong Lưu sáng sớm gặp nạn, bị người của Kính Nguyệt ép vào phó bản mười người, lúc này sắp đến hạn ra phó bản, khẩn cấp đến giúp đỡ.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh như một tác phẩm nghệ thuật đang đặt trên bồn rửa.
Một lúc sau, Bạc Hòa hình như vô tình gửi tin nhắn chào buổi sáng cho đội trưởng đội Hồng Phong, sau khi nhận được giọng mắng mỏ của đối phương, anh đã vô tình nhắc đến việc mình đã gặp một Phong hệ rất thú vị và cuối cùng nhắc đến tin nhắn em họ gửi cho mình, dường như anh chợt nhận ra rằng mình không nên tiết lộ quá nhiều với đối phương, cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Đội trưởng Hồng Phong Phong Chiến bị Bạc Hòa đánh thức, chửi bới, định nằm xuống ngủ lại thì chợt tỉnh lại.
Đợi đã, Xuân Phong con chó già này, nói Phong hệ đó gặp nạn sao?
Bây giờ không cần ngủ, Phong Chiến lập tức đánh thức một đám nhóc con với mục tiêu rõ ràng: cứu người!
Ba giờ bốn mươi tám phút đã trôi qua.
Vân Thời mím môi, siết chặt thanh đại đao trong tay và kích hoạt kỹ năng [Điên cuồng]. Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng kỹ năng này sau khi có được nó.
Bên ngoài phó bản, có nhiều người hơn trên bãi biển.
Người Kính Nguyệt mặt mày xấu xí, tưởng họ là khỉ sao?
Tại sao tất cả những người từ các công hội lớn đều ở đây? Họ có ý gì?
Còn chưa xong, một nhóm người khác từ xa lao tới.
Bạc Hòa online, dưới sự thúc giục khẩn cấp của em họ, đã đến nơi gần như cùng lúc với sáu người.
Kính Nguyệt vốn tưởng bọn họ đến đây để xem náo nhiệt, nhưng sáu người nhanh chóng tiến lại gần, Kính Nguyệt trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng vào lúc này, điều tệ hơn nữa là——
【 hệ thống: Chúc mừng người chơi [ Vân Đạm Phong Lưu ] hoàn thành phó bản [ Khủng Bố Du Thuyền ] đầu sát! 】
【 hệ thống: Chúc mừng [ Vân Đạm Phong Lưu ] trở thành người chơi cá nhân đầu tiên thông quan phó bản [ Khủng Bố Du Thuyền ]! 】
Những người đến xem náo nhiệt, cả những thành viên Công Hội đến để tăng thêm thiện cảm với boss đều ngơ ngác nhìn dòng chữ vàng cuộn trên đầu.
?
Ma quỷ gì vậy?
Thông quan đầu tiên phó bản bản mười người?
Có phải anh ta lại thông quan một mình nữa hay không?
Đây là lừa đảo! Chắc chắn là một kẻ lừa đảo! Làm sao có thể sống sót một mình trong phó bản mười người?
Trên bãi biển lập tức náo loạn, trong khung cảnh cực kỳ ồn ào này, đội sáu người vừa đến đã giết gọn Kính Nguyệt Công Hội, kẻ cũng bị điên loạn cùng với những người khác, thành xác chết.
Đáng tiếc, trước cú sốc của thông quan đầu tiên và màn chơi đơn, không ai trong số họ tập trung vào mối hận thù giữa Kính Nguyệt và Vân Đạm Phong Lưu để ý đến kết cục của việc này.
Hình dáng màu lục lam nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người ở gần sẽ tự động tạo lối đi riêng cho đại lão.
Đội sáu người, Ớt Cay Nhỏ đại diện đội, hào hứng bước tới xin Phong hệ tranh công, nhưng miệng há hốc, một Vụ hệ nào đó bước tới Phong hệ và gật đầu với họ: “Được rồi. Được rồi, các cậu về huấn luyện trước đi.”
Ớt cay nhỏ sửng sốt một lúc, có chút bối rối.
Sau đó hắn nghe đối phương nói: “Hôm nay ngươi vất vả rồi, lát nữa ta đãi các ngươi trà sữa.”
Nhóm thực tập sinh đều còn trẻ, những thứ tốt như trà sữa là thứ xa xỉ trong Tinh tế. Họ cũng biết rằng Vụ hệ có lẽ là Xuân Phong Ấm Áp, và tất nhiên phải cư xử đúng mực trước mặt đàn anh, thế là tất cả đều lịch sự chào tạm biệt với vẻ mặt ngạc nhiên.
Vân Thời thấy rõ đây chính là người mà Vụ hệ đã tìm đến cho mình, nên nói với Bạc Hòa đang mỉm cười: “Lần này cảm ơn anh lần nữa”.
Bạc Hòa nhéo mắt: “Không cần khách khí như vậy.”
Các thực tập sinh Hồng Phong vui vẻ quay lại chờ trà sữa không hề biết rằng bao công sức mình đã làm quần áo cho người khác.
Bạc Hòa liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé cùng nhau rời đi mà không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh với yếu Phong hệ, nghĩ thầm: họ thật ngốc nghếch nhưng đáng yêu.