Notes
Sau khi đăng ký kết hôn, hai người đều không quay lại công ty mà trực tiếp về thẳng nhà.
Trong một thời gian ngắn vòng bạn bè của Quý Kiều đã có rất nhiều lượt bình luận và lượt like.
Trong đó, chỗ mẹ Quý Tương lại luôn không có động tĩnh gì.
Quý Kiều huơ huơ điện thoại, hơi do dự, muốn gọi điện cho mẹ lại sợ bị mắng.
Hạ Thì Lễ đi qua, nhìn bộ dạng than ngắn thở dài của cô buồn cười không thôi.
“Sao thế?”
Quý Kiều ngẩng đầu nhìn Hạ Thì Lễ, mày hơi nhíu lại, đôi mắt to tròn đen láy, có vẻ hơi ngơ ngác.
“Em đang nghĩ có nên gọi điện cho mẹ để chịu mắng không…” Cô khẽ mím môi, khóe môi hơi nhếch lên.
Ngày đầu tiên đăng ký kết hôn đã bị mắng thì cũng hơi thảm nhỉ.
Hạ Thì Lễ cúi người, thuận thế hôn lên khóe môi đang nhếch lên của cô.
“Yên tâm đi, sẽ không bị mắng đâu.”
Đối với dáng vẻ chắc chắn của anh, Quý Kiều nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Sao anh biết?”
Cô biết rõ tính của mẹ, bà có lẽ sẽ không tha cho cô đâu.
Hạ Thì Lễ cười không nói.
Quý Kiều có hơi nghi ngờ, cầm điện thoại lên ra ban công gọi điện cho mẹ.
Trong điện thoại, cảm xúc của Quý Tương quả nhiên là bình tĩnh, thậm chí còn nhẹ nhàng dặn dò Quý Kiều mấy câu.
Sau khi thuận lợi qua cửa, Quý Kiều cúp điện thoại, có hơi mông lung mà đi về phía Hạ Thì Lễ.
“Lần này mẹ thực sự không càm ràm em.” Cô lẩm bẩm, “Chả nhẽ là do bố ảnh hưởng à?”
Giáo sư Lục nho nhã, tính tình lại hòa nhã.

Quý Kiều nghi ngờ mẹ mình mưa dầm thấm đất.
Hạ Thì Lễ cong môi cười, bây giờ mới giải thích: “Vì anh đã nói với … mẹ rồi.”
Lần đầu sửa cách gọi, anh vẫn có hơi không quen, có hơi ngượng mồm.
Quý Kiều giương mắt, có hơi cảm động.
“Vẫn là anh chu đáo, vậy mẹ em không có làm khó anh chứ?”
Hạ Thì Lễ lắc lắc đầu: “Chỉ nói chúng ta phải sống hòa thuận với nhau.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, cười “ừm” một tiếng.
 
Ngày đầu tiên với thân phận mới, hai người quyết định sẽ ở nhà, vào bếp.

Chiều tối, hai người cùng đi siêu thị mua đồ ăn.
Hạ Thì Lễ đẩy xe, thỉnh thoảng nói chuyện với cô xem hôm nay sẽ ăn cái gì.
Trong thời đại đồ ăn ngòai lên ngôi như này, đối với hai người mà nói, cuộc sống ở nhà đơn giản này đã ít lại càng ít.
Mua đồ xong, Quý Kiều lại mua thêm ít nhu yếu phẩm và sữa chua, đồ ăn vặt.
Vừa đăng ký kết hôn ngày đầu tiên, dường như cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng mà, dường như lại vô cùng đặc biệt.
Quý Kiều không nói ra được nhưng một phần nào đó trong lòng như được lấp đầy, đầy đủ, tràn đầy, cả người cô đều ngập tràn cảm xúc hạnh phúc.
Cô nghĩ, Hạ Thì Lễ có lẽ cũng như vậy.
Vì là cho dù là đang đi dạo siêu thị, ánh mắt anh dường như cũng không rời khỏi cô.
Lúc nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên.
Quý Kiều quay lại nhìn anh mấy lần, cuối cùng đều là nhìn nhau cười.
Có lẽ, tâm tình tốt không giấu được.
Cho dù là đang làm một việc vô cùng bình thường thôi thì ý cười cũng lan tràn qua khóe mắt.
Cảm xúc này hiển nhiên kéo dài đến buổi tối.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Hạ Thì Lễ nóng rực, khuôn mặt lại mang theo sự dịu dàng vô ngần.
Mặt Quý Kiều hơi nóng, ánh mắt mơ màng.
Hạ Thì Lễ như này khiến cô nhớ về lần đầu tiên.
Lúc đó anh đối xử với cô như là đối với một cô búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Cô chỉ cần khẽ chau mày kêu một tiếng, Hạ Thì Lễ liền vội vàng dừng lại hỏi cô có đau hay không.
“Đang nghĩ gì thế?” Hạ Thì Lễ khàn giọng hỏi.
Thấy việc cô không tập trung bị bắt gặp, Quý Kiều khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nhớ đến lần đầu.”
Hạ Thì Lễ: “Rồi sao nữa?”
Ánh mắt Quý Kiều rơi trên khuôn mặt anh.
Mấy năm qua, khuôn mặt anh lại càng trưởng thành, góc cạnh.
Cô liếc mắt sang chỗ khác, không kìm được, khẽ cười: “Lúc đó anh vẫn còn rất ngây ngô đấy.”
Lúc hai người mới phát sinh quan hệ, anh không biết bản thân đang khó chịu hay thoải mái nữa, bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy khá thú vị.
Hạ Thì Lễ có hơi ngại, rất nhanh lại trở lại bình thường.
“Bây giờ thì sao?” Anh hỏi.
Bây giờ?
Vậy thì là tên lõi đời rồi.
Quý Kiều ngạc nhiên, tay phải trượt khỏi cổ anh, giơ ngón cái lên lắc lắc.

Hạ Thì Lễ bị cô chọc cười, không kìm được mà cúi đầu hôn lên: “Cảm ơn đã khen, bà xã.”
 
Ngày hôm sau, Qúy Kiều vừa đến công ty thì đã nhận được những ánh nhìn nồng nhiệt từ mọi người xung quanh.
“Sao cô vừa nói kết hôn là kết hôn luôn rồi?” Lạp Lạp ngồi cạnh cô hỏi, “Chiều qua cô xin nghỉ là để đi đăng ký kết hôn à?”
Quý Kiều cười khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cô khỏi nói, bên cục dân chính cũng chụp ảnh đẹp lắm đấy.”
Lạp Lạp ngạc nhiên: “Bọn cô không đến tiệm chụp ảnh nổi tiếng trên mạng chụp rồi đến cục dân chính sao?”
Đầu năm nay, ảnh trên giấy đăng ký đều được PS rồi.
Quý Kiều quay sang nhìn Lạp Lạp, kéo dài giọng: “Ừm… không cần thiết mà?”
Lạp Lạp phục luôn, than thở “có nhan sắc muốn làm gì cũng được”, xê ghế về chỗ.
Đến giờ ăn trưa, Chân Chân bê khay cơm, cố ý đến tìm Qúy Kiều để nói chúc mừng.
“Quý Kiều, chúc mừng nhé.”
Quý Kiều: “Cảm ơn! Năm sau mời mấy cô ăn cỗ.”
Chân Chân hất tóc, nhướn mày: “Cần phụ dâu thì lúc nào cũng có thể gọi tôi nhé, dù sao hiện tại tôi cũng chưa gả đi được,”
“Được chứ, nhất định rồi.” Quý Kiều cười đồng ý.
Chân Chân xinh đẹp, lại còn hoạt bát hào phóng, làm phù dâu rất hợp.
Lạp Lạp khẽ cười, chọc thủng dụng ý của Chân Chân: “Tôi thì thấy cô là muốn đến hôn lễ kiếm bạn trai đi?”
Mọi người đều biết, họp lớp và hôn lễ là nơi phát triển mối quan hệ cảm tình tốt nhất.
“Tiện thôi mà! Chú rể xuất sắc như thế, tôi tin chắc phù rể cũng không kém được!” Chân Chân thẳng thắn.
Nói thật, bản thân cô cũng rất mong chờ.
Quý Kiều nghĩ về danh sách phù rể của Hạ Thì Lễ, uyển chuyển nhắc nhở Chân Chân trước.
“Xuất sắc thì cũng rất xuất sắc, nhưng không chắc hợp gout cô đâu…”
Người trong công ty đều biết Chân Chân là người mê sắc, bạn trai không có tiền cũng được nhưng phải đẹp trai, lại còn phải là kiểu đẹp mà nhìn cái là hút mắt người khác luôn.
Ngược lại, bạn bè của Hạ Thì Lễ, đa phần đều là kiểu sạch sẽ tuấn tú thôi, khác xa với kiểu mắt đào hoa, có cơ bắp mà Chân Chân thích.
Chân Chân thở dài: “Nhưng mà không phải là chồng cô rất đẹp trai à?”
Quý Kiều bật cười: “Vậy thì chịu rồi, tôi cũng là người mê sắc mà! Chắc chắn là phải chọn người đẹp nhất rồi!”
Chân Chân khẽ mím môi, cúi đầu thở dài chua xót.
Hồi lâu sau, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Quý Kiều, trong mắt lóe lên dáng vẻ mong chờ.
Trong lòng Quý Kiều dâng lên dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô ấy liền nói.
“Ấy, chồng cậu còn anh hay em trai độc thân nào không? Tôi nghĩ chắc là gen nhà chồng cậu cũng tốt lắm, nếu như có anh hoặc em trai thì cũng được.

Tôi không để ý đến tình yêu chị em đâu.”
Quý Kiều: “…Có một em trai.”
Thoáng chốc mắt Chân Chân sáng lấp lánh.
Quý Kiều có hơi khó xử: “Nhưng còn chưa được 10 tuổi.”
“Phì”, Lạp Lạp đúng lúc đang uống cà phê liền bị sặc, cười đến đau bụng.
Chân Chân: “…”
Kế hoạch về tình yêu chị em còn chưa bắt đầu đã chết non.
 
Vào một ngày cuối tuần sau khi đăng ký kết hôn không lâu, Quý Kiều đang ở nhà thì nhận được bưu kiện.
Cô mở ra xem, bên trong là mấy chiếc chìa khóa nhà giống nhau.
Quý Kiều ngạc nhiên, vô thức cho rằng Hạ Thì Lễ lại mua thêm mấy căn nhà nữa.
Lúc đang định gọi điện cho anh, cô liền nhận được điện thoại từ Nhiếp Dung – bố đẻ cô.
“Kiều Kiều, con nhận được chìa khóa chưa?” Đã lâu không liên lạc, giọng nói này đã trở nên lạ lẫm.
Tim Quý Kiều khẽ bị nhéo một cái, nhất thời không đoán được là chuyện gì xảy ra.
Bàn tay nắm chặt chìa khóa, cô khẽ đáp một tiếng.
“Bố thấy con đăng weibo mới biết con kết hôn, chúc mừng con.”
Giọng Nhiếp Dung có chút cảm khái: “Chớp mắt một cái, con đã đến tuổi có thể gả cho người ta rồi.”
Quý Kiều khẽ mím môi, không nói gì.
Bao nhiêu năm như vậy, Nhiếp Dung vẫn luôn tuân theo ý muốn của Quý Tương, rất ít khi chủ động liên lạc với mẹ con bọn họ, chỉ là những ngày lễ thì không ngừng gửi tặng những món quà quý giá.
“Đây là tòa địa ốc công ty bố xây, địa chỉ sẽ gửi cho con bây giờ.

Khi nào con rảnh thì đến công ty ký một cái, mấy căn nhà này sẽ chính thức thuộc về con.” Nhiếp Dung từ tốn nói.
Quý Kiều khẽ cắn răng, giọng thoáng hơi run: “Tôi không cần.”
Nhiếp Dung khựng lại một lúc, thở dài: “Kiều Kiều, con lớn như vậy rồi, bố vẫn chưa làm được cái gì cho con, vậy nên bố luôn cảm thấy rất áy náy.

Con kết hôn rồi, cho dù con có nhận bố là bố hay không, bố cũng không thể làm như không thấy được.

Mấy căn nhà này tặng con làm quà kết hôn, con nhận đi.”
Mũi Quý Kiều hơi cay cay, cắn môi im lặng không nói gì.
“Có phải con lo rằng mẹ con sẽ không vui không? Yên tâm đi, bố nói với bà ấy rồi, bà ấy đồng ý rồi.” Nhiếp Dung thở dài, “Chỉ là bố muốn tặng cho con ít đồ cưới phòng thân, không có ý gì khác…”
Sau khi ngắt điện thoại, Qúy Kiều nhận ra tay cô đã toàn mồ hôi từ bao giờ, ngay cả chìa khóa trong tay cũng hơi ướt, tỏa ra mùi rỉ sét nhàn nhạt.
Cô ngơ người ngồi yên tại chỗ một lúc, rồi quay về thư phòng, định bỏ chìa khóa vào trong ngăn kéo.
Còn về hợp đồng, tạm thờ cô chưa muốn ký.
Cứ để đấy rồi nói sau vậy.
Mở ngăn kéo bị khóa ra, Qúy Kiều vất chìa khóa vào đó.

Lúc đang định đóng lại, cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc điện thoại cũ.
Nếu như cô nhớ không nhầm, đây có lẽ là điện thoại hồi đại học của Hạ Thì Lễ.
Đã bao nhiêu năm như vậy rồi, trong này có lẽ nào sẽ còn những tin nhắn hồi anh còn học đại học không?
Quý Kiều hơi do dự, lấy sạc ra sạc điện thoại một lát, sau đó mở điện thoại lên.
Hạ Thì Lễ vẫn luôn bảo quản đồ đạc rất tốt, điện thoại và những thứ trong điện thoại vẫn như trước.
Quý Kiều rất nhanh đã tìm ra được tin nhắn của bọn họ ngày trước.
Nhìn những tin nhắn từ hồi bắt đầu anh vừa lịch sự lại xa cách, khóe môi Quý Kiều không khỏi cong lên.
Càng về sau, những tin nhắn của bọn họ lại càng thân mật tự nhiên.
Nhìn những tin nhắn, khóe miệng Quý Kiều dường nhưng chưa từng hạ xuống.
Mãi đến khi cô vô ý nhìn thấy note trong điện thoại anh.
Trong ghi chú lẻ tẻ ghi lại tâm tình của Hạ Thì Lễ, đa phần chỉ có một hai câu.
“Hôm nay nghe được một tin, mình có hơi không biết xấu hổ mà vui vẻ — 19/9/201x”
“Hôn nay cô ấy gọi tên mình lần đầu tiên — 28/9/201x”
Chỉ nhìn mấy dòng này, Quý Kiều liền chắn chắn được “cô ấy” trong này là chỉ mình.
Trong lòng có chút tò mò, ngón tay cô tiếp tục vuốt lên trên.
“Hôm nay cô ấy khen mình chụp ảnh đẹp.

Cô ấy không biết là, vì để có thể chụp ảnh một cách tự nhiên cho cô ấy, mình đã chụp hết những người ở hậu trường một lượt.

—22/10/201x”
“Cô ấy nói thích mình, mình biết là không phải là thật.

— 25/10/201x”
Càng xem nhiều, trái tim Quý Kiều càng chua sót.
Cách một khoảng thời gian 8 năm, dường như bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác lúc ấy của Hạ Thì Lễ.
“Hôm nay cô ấy nói chuyện với mình, dường như nói còn nhiều hơn so với cả đời trước cộng lại.

29/10/201x”
Nhìn thấy dòng note này, ánh mắt Quý Kiều hiện lên sự kinh ngạc, trái tim đập thình thịch.
Đời trước…
Đời trước ?…
Hết chương 81
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play