Đời trước chúng tôi từng là một đôi
Ngày hôm sau đi làm, đầu óc Quý Kiều vẫn có chút không tỉnh táo, thường xuyên mệt mỏi.
Cô thực sự không chịu nổi nữa, vào phòng trà pha một ly cà phê.
Vừa mới quay người lại, liền bắt gặp Chân Chân đang đứng trước cửa.
“Quý Kiều.”
Chân Chân khẽ giương cằm, giọng nói trong trẻo: “Có thời gian không? Nói chuyện một chút?”
Quý Kiều cầm cốc cà phê, khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Hai người tìm một cái bàn tiếp khách ở khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống đối diện nhau.
Quý Kiều đưa cốc cà phê lên khẽ nhấp một ngụm, yên lặng chờ Chân Chân mở lời.
“Hôm qua tôi nhìn thấy rối.” Chân Chân nói thẳng.
Quý Kiều bỏ cốc xuống, khẽ ừ một tiếng.
Trên khuôn mặt không có sự ngạc nhiên quá lớn nào.
Như cô đã đoán được, tối qua có lẽ Thường Ninh Viễn được Chân Chân hẹn đến.
“Là như những gì cô đã thấy đấy.” Giọng Quý Kiều không cao không thấp, “Quan hệ giữa tôi với anh ta có chút hơi khó nói…”
Cô ngập ngừng, vẫn giải thích thêm một câu: “Nhưng việc tôi không có phương thức liên lạc của anh ta là sự thật.

Tôi đã nói rõ với anh ta từ lâu rồi, không liên lạc gì với nhau.”
Chân Chân nhìn chằm chằm Quý Kiều, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi cũng đoán được.”
Quý Kiều mặt xinh dáng ngon, năng lực làm việc tốt, gần như được coi là bộ mặt của công ty.

Không chỉ nổi tiếng trong công ty, có lúc khách hàng cũng đặc biệt chỉ điểm muốn làm việc với cô.
Nếu như Thường Ninh Viễn và cô là đồng nghiệp, thì anh ta thích cô cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy nhìn Quý Kiều chằm chằm, có chút khó tin:
“Tôi chỉ là không ngờ rằng, bạn trai cô vậy mà lại đánh người.”
Hồi trước bạn trai Quý Kiều đến đón cô, Chân Chân cũng gặp mấy lần.
Anh là một người rất dễ để lại cho người khác ấn tượng tốt từ ngay lần đầu gặp mặt, vẻ ngoài xuất chúng, giọng nói dễ nghe, đối nhân xử thế cũng rất nhã nhặn.
Hôm qua nhìn thấy dáng vẻ anh đánh người, khiến Chân Chân kinh ngạc thậm chí còn ngạc nhiên hơn việc Thường Ninh Viễn thích Quý Kiều.
Quý Kiều vội vàng giải thích cho Hạ Thì Lễ: “Anh ấy tốt tính lắm, hôm qua là tại vì…anh ấy nghĩ Thường Ninh Viễn đang quấy rầy tôi.”
Chân Chân mím môi gật đầu: “Ừm…tôi cũng thấy vậy, anh ấy nhất định là rất yêu cô.”
Nói đến đây, giọng cô ấy có chút ngưỡng mộ.
Thực ra ở trong công ty những người âm thầm hoặc công khai thích Quý Kiều rất nhiều, nhưng bởi vì cô có người bạn trai cực kỳ ưu tú như kia nên những người đó đều tự động từ bỏ.
Có một người bạn trai có tiền, đẹp trai, trẻ trung lại yêu mình như vậy, việc trong mắt Quý Kiều chẳng có bóng hình những người khác cũng là việc bình thường.

Chân Chân khẽ thở dài, nâng cằm nhìn Quý Kiều.
“Vậy cô cảm thấy con người Thường Ninh Viễn thế nào?”
Cô ấy không để ý việc trong lòng Thường Ninh Viễn có người khác.

Thích là một việc rất chủ quan, cô ấy thích thì sẽ theo đuổi, chỉ cần người đó còn độc thân, không trái với đạo đức là được.
“Tôi cảm thấy…” Quý Kiều nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói thật lòng, “Anh ta hiện giờ có hơi cố chấp.

Nếu như cô hỏi tôi nhìn nhận anh ta như thế nào thì tôi không ủng hộ.”
Chân Chân chau mày: “Là vậy à?”
Quý Kiều “ừm” một tiếng, “Đấy là suy nghĩ chủ quan của tôi.”
Cô rủ mắt, cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi Thường Ninh Viễn.
Nhận biết của cô về anh ta chỉ dừng lại ở đời trước, nhưng dường như bây giờ anh ta không còn giống vậy nữa.
Cô cũng đã nói rõ như vậy rồi, vậy mà anh ta vẫn nghĩ đến việc hợp lại.
Anh ta như bị vây hãm vào cảm xúc và suy nghĩ của bản thân mình, tự động bỏ qua lời nói của người khác.
Quý Kiều nhớ đến ánh mắt mắt cuối cùng của Thường Ninh Viễn hôm qua, trong lòng thoáng xuất hiện một cảm giác bất an…
 
Sóng yên biển lặng được một khoảng thời gian, tiết trời thì ngày càng nóng lên.
Hôm nay, trong giờ làm việc, Hạ Thì Lễ nhận được mail từ Thường Ninh Viễn.
Anh ta viết trong mail: “Có lẽ cậu muốn nghe đấy.”
Đính kèm là một tệp ghi âm.
Hạ Thì Lễ thoáng ngạc nhiên, trực giác cho thấy có liên quan đến Quý Kiều…
“Giám đốc Hạ.”
“Giám đốc Hạ?”
Mãi đến khi người phía đối diện gọi anh hai tiếng, Hạ Thì Lễ mới bừng tỉnh.
“Ồ, cô cứ để đấy là được, nửa tiếng sau quay lại lấy.” Anh ngẩng đầu lên nói với Trần Cách.
“Vâng.” Trần Cách khẽ gật đầu, lại nhẹ giọng nói, “Tôi thấy anh có hơi mệt, anh có cần cà phê không? Tôi đi pha.”
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Không cần, ra ngoài đi.”
“Vâng, vậy anh có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Trần Cách lịch sự ra khỏi phòng làm việc.
Hạ Thì Lễ đóng mail lại, cầm văn kiện ở trên bàn lên đọc.
Nửa tiếng sau, Trần Cách lần nữa gõ cửa đi vào.
Đập vào mắt là bóng lưng Hạ Thì Lễ.

Anh đưa lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ sát đất, áo sơ mi trắng phối với quần âu đen, dáng người cao ráo hiện ra rõ ràng.
Trần Cách nhìn mấy giây, nhẹ giọng lên tiếng: “Giám đốc Hạ, tôi đến lấy tài liệu.”
Hạ Thì Lễ không hề quay đầu lại, đáp: “Đã ký rồi, ở trên bàn.”
“Vâng.” Trần Cách cầm lấy văn kiện, cẩn thận rời đi.
Hạ Thì Lễ đứng bên cửa sổ, khu trung tâm tài chính thương mại phồn vinh đẹp đẽ hiện lên trước mắt anh.
Hồi lâu sau, anh thở dài, quay lại bàn ngồi xuống.
Mail của Thường Ninh Viễn có sức lôi cuốn vô cùng lớn, anh muốn lờ đi cũng không được.
Ngón tay khẽ nhấp vài cái trên chuột máy tính, Hạ Thì Lễ mở file ghi âm ra.
Giọng Thường Ninh Viễn truyền đến một cách rõ ràng.
“Chẳng lẽ em cứ tin tưởng Hạ Thì Lễ như vậy sao?”
“Cho dù bây giờ ở trước mặt em thì cậu ta biểu hiện rất tốt, nhưng vậy thì em cũng có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ một lòng một dạ với em cả đời sao?”
Hạ Thì Lễ nắm tay, trái tim bị treo lơ lửng, bất giác siết chặt nắm tay.
Sau một hồi im lặng, giọng Quý Kiều truyền đến.
“Ai nói chúng tôi sẽ kết hôn chứ?”
Đoạn ghi âm đến đây thì kết thúc.
Gân xanh trên trán Hạ Thì Lễ hiện lên, lông mày nhíu chặt lại.
Quý Kiều không muốn kết hôn, là bởi vì không tin anh sao…
Nhưng vì sao cô với Thường Ninh Viễn lại nói về chuyện này?
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại ở trên bàn vang lên.
Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Hạ Thì Lễ yên lặng nhìn điện thoại, không hề nghe máy.
Lúc chuông reo đến lần thứ ba, anh thở dài một hơi, nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc:
“Đã thấy mail chưa? Có hứng thú nói chuyện một chút không?”
 
Buổi chiều, Hạ Thì Lễ đến công ty Thường Ninh Viễn như đã hẹn.
Sau khi báo tên với quầy tiếp tân, anh được dẫn vào một phòng họp nhỏ.
Hai phút sau, Thường Ninh Viễn tiến vào, đi thẳng đến vị trí đối diện ngồi xuống.
Một người giống như là trợ lý bưng đến cho hai người hai cốc trà, sau đó nhanh nhẹn lui ra ngoài.
“Quả nhiên cậu sẽ đến.” Anh ta khẽ cười.
Sống lưng Hạ Thì Lễ thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng.

“Bản ghi âm hoàn chỉnh đâu?”
Bản ghi âm đó rõ ràng là đã bị cắt ghép, anh muốn nghe đầy đủ tiền căn hậu quả.
 Thường Ninh Viễn vắt chéo chân, ngồi thẳng lưng: “Chẳng cần thiết đâu.

Dù sao thì cậu cũng chẳng thể nhận nhầm tiếng của Quý Kiều được.”
Anh ta ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi đoán chẳng hẳn là cậu rất muốn biết, Quý Kiều vì sao lại nói về chuyện này với tôi đúng không?”
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày, im lặng, im lặng thừa nhận lời anh ta nói.
“Tôi có thể nói với cậu.

Là vì…” Ánh mắt Thường Ninh Viễn bỗng trở lên xa xăm, biểu cảm giống như đang rơi vào hồi ức.
“Đời trước chúng tôi từng là một đôi.” Anh ta nói từng từ một.
Hạ Thì Lễ nhìn Thường Ninh Viễn, sống lưng lạnh lẽo.
“Gì cơ?” Anh khẽ hé môi, trong đầu một mảng trắng xóa.
Chẳng lẽ Thường Ninh Viễn cũng trùng sinh?
Trên mặt Hạ Thì Lễ không để lộ gì, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên nghi ngờ, một mảnh rối loạn.
Thường Ninh Viễn mím môi: “Có lẽ cậu nghe chuyện này thấy có vẻ rất giả cũng rất khó tin, nhưng đó là sự thật.”
Hạ Thì Lễ nghiêm mặt, chau mày không nói lời nào.
Thường Ninh Viễn tự giễu: “Vài tháng trước tôi mới biết…”
“Vậy nên cậu mới đến tìm Quý Kiều?” Hạ Thì Lễ tiếp lời.
Tính thời gian, thì có lẽ đó là vào lúc hôn lễ Tiền Tĩnh Tĩnh.
Thường Ninh Viễn không phủ nhận suy đoán của anh.
Biểu cảm của Hạ Thì Lễ được anh ta thu hết vào mắt, anh ta càng chắc chắn rằng Hạ Thì Lễ không biết gì về chuyện Quý Kiều trùng sinh.
“…Vậy nên, cô ấy nói chuyện với người tiền nhiệm như tôi cũng là chuyện bình thường thôi.”
Thường Ninh Viễn biết rõ nên nói một nửa giấu một nửa, cố ý dẫn Hạ Thì Lễ nghĩ sai hướng.
Anh ta tất nhiên biết như vậy cũng rất liều lĩnh, nhưng bây giờ anh ta đã chẳng còn cách nào khác nữa.
Thấy rõ ở chỗ Quý Kiều cứng rắn không gì phá nổi, anh ta chỉ đành ra tay từ chỗ Hạ Thì Lễ.
“Chuyện chúng ta nói chuyện hôm nay, cậu sẽ không nói với Quý Kiều chứ?” Thường Ninh Viễn nhìn Hạ Thì Lễ, “Chuyện giữa đàn ông với nhau, đừng có tạo áp lực lên cô ấy.”
Hạ Thì Lễ không nói gì, vẫn còn đang im lặng suy nghĩ.
Hồi lâu sau, anh chau mày nhìn Thường Ninh Viễn, giọng lạnh lùng: “Mục đích cậu tìm tôi là gì?”
Anh ta ủ mưu từ lâu rồi ghi âm, rồi lại gióng trống khua chiêng tìm anh đến, không thể là không có nguyên do gì.
Thường Ninh Viễn: “Nếu Quý Kiều không muốn kết hôn với cậu, tôi hy vọng cậu trả lại Quý Kiều…”
“Cậu nằm mơ!” Hạ Thì Lễ lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Anh đứng dậy, ánh mắt tối tăm liếc Thường Ninh Viễn một cái, ý cảnh cáo nồng đậm.
“Chúng ta chẳng có gì để nói, cũng không cần gặp lại.”
Hạ Thì Lễ quay người rời đi, cửa phòng hội nghị bị đóng “bịch” một cái rất mạnh.
Còn ở lại đấy nữa, anh thực sự sợ mình sẽ đánh người.
Sau khi rời đi, Hạ Thì Lễ hoàn toàn không còn tâm trạng làm việc, ngồi trong xe ngẩn người.
Trong lòng loạn như cào cào, trong đầu đều là câu Thường Ninh Viễn nói bọn họ đã từng là một đôi.

Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng anh, còn Thường Ninh Viễn lại rất biết chém vào tim anh.
Vậy nên mấy lần này, Thường Ninh Viễn là đang tìm Quý Kiều để giải thích về chuyện đời trước?
Quý Kiều nghĩ như thế nào đây?
Bây giờ, cô đối với Thường Ninh Viễn…
Hạ Thì Lễ chỉ nghĩ đến điểm này liền dừng lại, đầu đau như muốn nứt ra, lồng ngực bị đè nén đến như sắp không thở nổi.
Anh miễn cưỡng kìm nén lại tâm trạng rối loạn của bản thân, nói với bản thân đừng nên nghĩ về chuyện đời trước nữa.
Những chuyện đó đều đã qua rồi, người đang ở bên Quý Kiều hiện giờ là anh.
Ngồi trong xe một lúc lâu, Hạ Thì Lễ ra một quyết định xúc động vô cùng.
 
Gần đến giờ tan làm, Quý Kiều nhận được tin nhắn của Hạ Thì Lễ, bảo tối năy ăn cơm ở nhà.
Cô nhanh chóng rep lại một câu được, rồi bắt đầu chuẩn bị kết thúc công việc của ngày hôm nay.
Bình thường công việc của hai người đếu bận, rất ít khi ăn cơm ở nhà.
Khó có được khi hôm nay Hạ Thì Lễ muốn ăn cơm ở nhà, Quý Kiều cũng định tan làm sớm một chút, định về nhà giúp anh.
Về đến nhà vừa mở cửa ra, Quý Kiều liền sững người.
Đầu tiên, đập vào mắt cô là cả nhà đều nồng nàn mùi thơm của hoa hồng.
Quý Kiều thay dép, cẩn thận đi vào nhà.
Trên bàn ăn là một chiếc bánh ngọt hình thiên nga đen xinh đẹp, bên cạnh là một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu.
Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Hạ Thì Lễ mặc áo vest, tay cầm một bó hoa hồng lớn đi ra từ phòng ngủ.
Anh giống như là đã ăn diện tỉ mi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đeo một cặp mắt kính màu vàng.

Áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ, nút áo cài đến nút trên cùng.
Khuôn mặt vốn đẹp trai anh tuấn giờ ở dưới ánh đèn trông lại càng quyến rũ, dáng người cao ngất với vai dài eo rộng, tuấn mỹ vô song.
Trong đầu Quý Kiều trắng xóa, đã chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Đôi mắt hơi mở to, giọng nói mềm nhẹ: “Thì Lễ?”
Giây tiếp theo, bó hoa hồng lớn được đưa đến trước mặt cô.
Dường như Quý Kiều lại bị mùi thơm nồng nàn của hoa hồng bao phủ một lần nữa.
Trước khi cô mở lời, Hạ Thì Lễ đã lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự lo lắng khó có thể nhận ra.
“Kiều Kiều, gả cho anh nhé?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tui đồng ý thay cổ huhuhu
Quinn có lời muốn nói:
Tui cũng đồng ý luông huhuhu
Hết chương 69
 
------oOo------



“Đừng kết hôn với Thường Ninh Viễn”


Hạ Thì Lễ biết hành động của bản thân có hơi qua loa.


Sau khi Quý Kiều nói rõ về thái độ của bản thân, anh không nên nhanh như vậy đã lại cầu hôn cô.


Thậm chí phương thức cầu hôn anh cũng không có thời gian chuẩn bị, chỉ vội vàng mua hoa và nhẫn về nhà.


Nhưng anh không quan tâm được nhiều đến như vậy.


Nóng đầu lên thì để nóng đầu lên đi.


Cùng lắm thì, lại bị cô từ chối lần nữa.


Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng nhè nhẹ từ hành lang hất vào.


Hai người đứng trong bóng tối nhìn nhau vài giây.


Quý Kiều sững sờ nhìn khuôn mặt Hạ Thì Lễ, hồi lâu vẫn chưa hồi thần.


Hạ Thì Lễ bỗng giật mình nhận ra các bước của mình dường như sai sai.


Anh cong một chân, muốn quỳ một gối xuống.


Quý Kiều nhận ra hành động của anh, nhanh chóng ôm lấy eo anh, ngăn cản hành động tiếp theo của anh.


“Không cần quỳ.” Cô hít hít mũi, nhẹ giọng nói.


“Cầu hôn thì đều phải quỳ mà.”


Hạ Thì Lễ nhìn cô, giọng nói dịu dàng.


Quý Kiều ôm chặt thắt lưng anh, khẽ lắc đầu: “Thực sự không cần…”


Cho dù cô đồng ý kết hôn hay không, cô đều không cần Hạ Thì Lễ quỳ.


“Đây là…” Hạ Thì Lễ ngập ngừng, giọng mang theo sự mất mát, “Từ chối anh à?”


Trong lòng Quý Kiều loạn như cào cào, nhất thời không biết trả lời anh thế nào.


Hạ Thì Lễ đột nhiên cầu hôn quả thực khiến cô ngạc nhiên, cũng làm khó cô.


Cô đã nói từ sớm là bản thân còn chưa chuẩn bị tốt, bây giờ nếu như đồng ý, không chỉ không có trách nhiệm với bản thân, mà cũng không có trách nhiệm với Hạ Thì Lễ.


“Em…” Quý Kiều cắn môi, nhẫn tâm mà trả lời, “Thực sự chưa chuẩn bị tốt, xin lỗi.”


Vừa dứt lời, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cô đang ôm cứng lại.


Trong căn phòng là sự im lặng kéo dài đáng sợ, không khí như đông cứng lại, có một loại cảm giác nghẹt thở.


Hồi lâu sau, Quý Kiều nghe thấy Hạ Thì Lễ cố gắng lấy lại lý trí mà lên tiếng: “Là em lo sau khi kết hôn cuộc sống sẽ thay đổi sao?”


Anh vội vàng giải thích thêm: “Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể bận công việc của em. Em không muốn sinh con thì chúng ta không sinh, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không khác gì bây giờ…”


Quý Kiều chậm rãi buông bàn tay đang ôm Hạ Thì Lễ ra, khẽ lắc đầu: “Không liên quan đến những việc này…”


Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Thì Lễ.


Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến cô nhói đau bởi sự cô đơn hiện lên trên khuôn mặt anh.


Quý Kiều rủ mắt, mũi hơi cay, cũng theo đó mà đau lòng.


Lúc này, cảm giác áy náy và vô lực cũng ngập tràn.


Lúc vừa mới trùng sinh, cô chỉ muốn vui vẻ tận hưởng thời gian tươi đẹp của thanh xuân, những chuyện kết hôn vốn không hề xuất hiện trong phạm vi suy nghĩ của cô.


Lúc đó, cô cho rằng dù mình có yêu đương thì cũng không được lâu dài.


Nhưng bây giờ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tình huống thực tế và những gì bản thân nghĩ hoàn toàn khác nhau.


Trong cuộc sống mà cô đã dự tính, kết hôn là chuyện của sau này.


Cô sợ bước chân vào cuộc sống hôn nhân quá sớm, sẽ rơi vào hoàn cảnh như đời trước.


Cô cũng không ngờ rằng, Hạ Thì Lễ còn trẻ như vậy đã muốn bước chân vào cuộc sống hôn nhân.


“Thì…Thì Lễ….” Quý Kiều ngẩng đầu lên, nhẹ giọng gọi anh.


Hạ Thì Lễ rủ mắt nhìn cô.


Trên tay cô ôm bó hoa hồng mà anh đã mua, dáng người xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt lại nhuốm u sầu.


Hạ Thì Lễ nhớ đến buổi chiều anh đi mua hoa, chủ tiệm hoa cười hỏi anh có phải muốn cầu hôn không.


Anh cũng cười, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thực ra rất lo lắng.


Chủ tiệm chọn hoa xong, đưa hoa cho anh đồng thời cũng chúc anh thành công.


Anh lịch sự nói một tiếng cảm ơn, trong lòng hy vọng sẽ thành sự thực.


Nhưng bây giờ, màn cầu hôn này không phải những gì Quý Kiều mong đợi.


Cô vẫn chọn từ chối anh.


Hạ Thì Lễ yên lặng nhìn Quý Kiều, trong mắt cuồn cuộn gió bão.


“Vậy là vì sao?” Anh nghĩ đến đoạn ghi âm kia, lên tiếng: “Em cảm thấy anh không đủ để tin tưởng sao?”


Anh đề cao âm lượng, không kìm được mà chất vấn: “Em cảm thấy sau này anh sẽ đối xử không tốt với em, cảm thấy sau này anh sẽ làm ra chuyện có lỗi với em?!”


“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?”


Lồng ngự/c Hạ Thì Lễ phập phồng, liên tục ép hỏi.


Nếu như anh không trùng sinh, anh sẽ không cảm thấy có vấn đê gì.


Nhưng rõ ràng chuyện gì anh cũng biết.


Đời trước Quý Kiều kết hôn với Thường Ninh Viễn từ sớm như vậy, đời này lại từ chối anh một lần nữa.


Anh không thể không thừa nhận, anh cực kì để ý chuyện này.


Quý Kiều khẽ lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào.


Đây là lần đầu tiên cô có một cảm giác áp bức như thế này từ Hạ Thì Lễ, trái tim như thắt lại, khó chịu vô cùng.


Trước đó bọn họ không phải là vẫn tốt sao? Sao đột nhiên lại trở lên như thế này?


khí thế áp bức của Hạ Thì Lễ, mắt Quý Kiều ánh lên những giọt nước.


Cô hơi hé môi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em làm chậm trễ anh không?”


Giọng cô rất nhỏ, nhẹ như sắp tan vào không khí.


Bỗng nhiên lúc đó, Quý Kiều bỗng sinh ra một cảm giác nghi ngờ bản thân sâu sắc.


Hành động như này của cô, có phải là ở trong một mức độ nào đó là đang làm Hạ Thì Lễ chậm trễ không?


Cả người Hạ Thì Lễ chấn động, đưa tay nắm lấy cánh tay cô: “Ý em là sao?”


Động tác của anh khá mạnh, bó hoa trong tay Quý Kiều rơi xuống đất.


Quý Kiều ngạc nhiên, vô thức muốn cúi người nhặt hoa lên.


Nhưng cô còn chưa kịp cúi xuống, thì bị Hạ Thì Lễ kéo đi.


Anh áp Quý Kiều giữa bức tường và bản thân, ánh mắt sâu thẳm.


Yết hầu gồ lên khẽ động, anh hỏi từng chữ một: “Cái gì gọi là chậm trễ anh?”


Ánh mắt Quý Kiều né tránh anh, nắm tay lại âm thầm sắp xếp lại từ ngữ.


“Em…”


Cô vừa nói được một chữ, cằm bị bắt ngẩng lên.


“Em nhìn anh nói.” Bàn tay nóng rực của Hạ Thì Lễ áp vào làn da cô, nóng bỏng.




Trong lòng Quý Kiều lại càng chua xót, cổ họng giống như bị đổ hồ dán nên nghẹn lại, hé miệng nhưng không nói.


Cô nuốt nước bọt, giọng khe khẽ run: “Kế hoạch cuộc sống của chúng ta dường như không giống nhau…”


“Em cũng không chắc khi nào bản thân…”


“Em sợ mình đang làm chậm trễ thời gian của anh…”


Cô ngập ngừng nói, giọng nói rất nhỏ.


Nhưng Hạ Thì Lễ nghe được rõ ràng.


“Vậy thì sao?” Anh dường như đang cắn răng nói.


Quý Kiều nhanh chóng nhìn anh một cái, sắp bật khóc.


Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm nghiêm khắc của Hạ Thì Lễ như vậy nhìn cô.


“Vậy nên…” Cô cúi đầu, mắt nhìn dép lê.


Dép đi trong nhà của cô và Hạ Thì Lễ là một trắng một xám, kiểu dáng giống nhau, phong cách tối giản sạch sẽ.


Đây là trước đó chính cô tỉ mỉ chọn đồ đôi, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác vui vẻ lúc đó.


Cùng người mình thích ở bên nhau, chỉ chọn đồ thôi cũng là một cảm giác vui vẻ giản đơn.


Suy nghĩ của Quý Kiều bay xa, bất giác lảng tránh câu hỏi của Hạ Thì Lễ.


“Em chậm trễ anh, rồi sao?” Hạ Thì Lễ thẳng thắn ép hỏi.


Chân Quý Kiều khẽ động đậy, một giọt nước mắt rơi trên đôi dép, miếng vải màu trắng nhanh chóng bị thấm ướt một lỗ, màu sẫm dần dần lan sang bên cạnh.


“Anh có muốn bình tĩnh lại, rồi lại suy nghĩ cẩn thận?”


Vừa dứt lời, cô cảm nhận được lực trên bả vai như muốn bóp nát xương cô.


Quý Kiều đau vô cùng, cắn môi không nói lời nào.


Lúc sau, cô nghe thấy một âm thanh nặng nề cười giễu bên tai.


Lực trên bả vai biến mất, Hạ Thì Lễ lui về sau một bước.


“Anh đúng là muốn bình tĩnh lại chút.” Anh tự giễu nói, quay người về hướng cửa, rời đi.


Cùng với tiếng đóng cửa, trong căn nhà lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.


Quý Kiều đứng tại chỗ rất lâu, chậm rãi đi về phía trước, ngồi xuống nhặt bó hoa đang nằm trên đất lên.


Nhẹ nhàng đặt hoa lên bàn trà, ánh mắt Quý Kiều rơi lên bàn ăn.


Rượu vang và bánh ngọt vẫn ở yên đó chưa động vào, cạnh bàn đặt hai ngọn nến còn chưa được thắp sáng.


Vốn dĩ, bọn họ sẽ có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.


Nhưng bây giờ, trong nhà lạnh lẽo chỉ còn một mình cô.


Quý Kiều giơ tay, xoa xoa bả vai hơi nhói đau, mắt cay xè.


Hạ Thì Lễ đã mang tâm trạng như nào để chuẩn bị tất cả đây?


Là mong đợi, vui vẻ, hay là lo lắng?


Rõ ràng là anh biết bản thân cô còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, vì sao lại đột nhiên chọn hôm nay để cầu hôn chứ?


Tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, giống như từ trên không trung rơi xuống.


Vì sao cô lại để Hạ Thì Lễ rời đi chứ?


Đầu cô hỗn loạn, nhưng trong đó có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào.


Đi tìm anh!


Đúng, nhân lúc anh còn chưa đi xa, cô nên tìm anh về.


Cho dù là phải đi, thì cũng là cô nên đi.


Não còn chưa suy nghĩ kĩ càng, hai chân đã tự động bước đi.


Quý Kiều vừa thay giày vừa gọi điện, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phòng ngủ.


Cô vội vàng ngắt điện thoại, mở cửa đi thang máy xuống nhà,


Quý Kiều cũng không biết anh đã đi đâu, trước tiên chỉ có thể tìm trong tiểu khu.


Vừa mới mở cổng, cô nhìn xung quanh.


Sắc trời bên ngoài mờ mịt, gió khô nóng của mùa hè đập vào mặt.


Trên đường lớn cách cổng khoảng 100m, một bóng hình thân thuộc rơi vào mắt cô.


Anh đứng bên thêm đá, dáng người cao lớn, ánh mắt vô thần nhìn về bên này.


Trong lòng Quý Kiều vui vẻ, chạy bước nhỏ đến bên anh.


Chưa kịp nói gì, cô thở hồng hộc, ôm lấy anh.


Hạ Thì Lễ chăm chú nhìn người chạy từ cổng đến bên anh.


Bỗng có một lực lượng phi vào trong lòng anh, anh không kịp đề phòng mà bị đẩy lui về sau một bước.


Cánh tay ôm anh rất chặt, chặt đến mức eo của anh có hơi ân ẩn đau.


Hạ Thì Lễ cúi đầu, chăm chú nhìn người đang vùi vào trong lòng anh.


Sau khi do dự vài giây, anh đưa tay ôm cơ thể nhỏ gầy.


Quý Kiều ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, mắt chăm chú nhìn anh.


“Về nhà đi.” Cô nhỏ giọng mời gọi.


Hạ Thì Lễ ngập ngừng, khẽ gật đầu.


Quý Kiều mím môi, cúi đầu dắt lấy tay Hạ Thì Lễ, mười ngón tay đan vào nhau.


Giống như là tìm được đứa nhỏ rời khỏi nhà, cô cẩn thận dắt anh về phía cửa.


Hai người yên lặng cùng nhau lên thang máy về nhà.


Quý Kiều vừa vào cửa liền bị ấn lên tường, một nụ hôn ấm nóng ập xuống.


Sau vài giây ngỡ ngàng, cô nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn.


Quần áo cũng theo đó mà dần rơi xuống, từ cửa rải đến phòng ngủ.


Lần đầu tiên Hạ Thì Lễ có dáng vẻ hung dữ như thế này, giống như muốn lưu lại trên người cô một dấu vết không bao giờ có thể xóa nhòa.


Quý Kiều ngoan ngoãn giống một chú mèo nhỏ, mềm mại lại nghe lời.


Cô cố gắng phối hợp với anh, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng thoải mái.


Hạ Thì Lễ bị cô giày vò đến sung huyết, cả người căng lên.


Máu trong người cuồn cuộn sôi trào, dụ/ vọng cuồng nhiệt tạm thời chiến thắng hết thảy.


Vừa rồi lúc anh xuống nhà, vốn định lái xe rời đi.


Nhưng do dự một lát, anh vẫn ấn thang máy xuống tầng 1.


Giống như một đứa nhỏ đang cáu kỉnh, anh muốn đợi Quý Kiều đến tìm mình.


Lúc đầu anh định đi xa một chút, để cho Quý Kiều lo lắng.


Nhưng lúc thực sự đi xa, anh lại sợ Quý Kiều không tìm được mình.


Điều anh sợ nhất là, Quý Kiều sẽ không đi tìm anh.


Vậy nên, cuối cùng anh vẫn đứng ở một chỗ cách nhà không xa lắm.


Lúc đứng ở đó, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cổng.




Cổng mở rồi lại đóng, rất nhiều người đi ra đi vào.


Nhưng đều không phải là Quý Kiều.


Anh nghĩ, chỉ cần cuối cùng Quý Kiều đi xuống tìm anh, thì có thể chứng minh cô yêu anh.


Anh liền không so đo chuyện tối nay nữa, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Trong lúc đợi thời gian luôn trở lên lâu đến bất ngờ, các giác quan cũng trở lên trì trệ.


Cứ thế cho đến lúc Quý Kiều lo lắng chạy ra khỏi cửa, anh vậy mà vẫn chưa phản ứng lại được.


Mãi đến khi cô nhào vào lòng anh, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy anh, trái tim đang treo cao của anh mới hạ xuống.


Hạ Thì Lễ tự giễu, hà cớ gì anh phải ép cô cơ chứ?


Rõ ràng biết rằng cô chưa chuẩn bị tốt, vì sao lại cứ muốn lao vào như vậy?


Cuối cùng ép cô đến mức cô phải nói ra những lời như vậy, hai người đều khó chịu…


Nghĩ đến đây, động tác của Hạ Thì Lễ càng nhanh và mạnh.


Quý Kiều cắn môi. Cả người đều phiếm hồng.


“Kiều Kiều, không được nói những lời như vậy nữa.” Ánh mắt Hạ Thì Lễ sâu thẳm, thấp giọng cảnh cáo.


Quý Kiều gần như chẳng thể nào suy nghĩ gì, chỉ có thể đứt quãng từng chữ một mà đồng ý.


“Anh không phải là muốn kết hôn, mà là anh muốn kết hôn với em.” Anh chăm chú nhìn người phía dưới, gằn giọng.


“Em rốt cuộc là đã hiểu chưa?” Quý Kiều khẽ gật đầu.


Cô hơi hé môi, muốn nói thì lại bị người đoạt trước một bước, che môi cô lại.


Đầu lưỡi nóng ấm mạnh liệt dây dưa trong khoanh miệng cô, tàn sát bừa bãi.


“Anh chỉ là quá yêu em.” Hạ Thì Lễ nhắm mắt, lẩm bẩm.


Vậy nên chẳng có cách nào với cô.


Vậy nên chỉ với hành động cô đi tìm anh, anh đã có thể thỏa hiệp vô điều kiện.


Có lẽ nào là vì Quý Kiều là do anh đoạt từ tay Thường Ninh Viễn về, nên số anh được xác định là sẽ không thể vượt qua đời trước?


“Em cũng yêu anh mà.”


Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Quý Kiều.


Cô khẽ vươn người dậy, khẽ hôn lên môi Hạ Thì Lễ, biểu cảm nghiêm túc vô cùng: “Em yêu anh, em thề.”


Đầu cô hỗn loạn, cô không biết cảm giác không an toàn của Hạ Thì Lễ bỗng nhiên đến từ đâu.


Cô chỉ có thể nói lên tình cảm của mình theo bản năng.


Em cũng yêu anh mà, có thể đợi em một khoảng thời gian được không?


Người Hạ Thì Lễ cứng lại, hàng mi khẽ run.


Khoảng thời gian sau đó, anh không còn để cho Quý Kiều có cơ hội để nói.


Liên tục mệt mỏi và kiệt sức khiến Quý Kiều nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.


Cô thậm chí đã quên mất, vốn dĩ cô định xuống tìm Hạ Thì Lễ rồi nói cái gì.


Ngày hôm sau, Quý Kiều suýt nữa đi làm muộn.


Lúc cô thức dậy, Hạ Thì Lễ đã không còn ở nhà.


Bàn ăn và phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, dường như màn cầu hôn tối hôm qua không hề xảy ra.


Cổ và ngực cô gần như không thể nhìn nổi, cô không thể không mặc áo sơ mi và đắp một lớp che khuyết điểm thật dày.


Cả ngày nay, Quý Kiều đều có chút không yên lòng.


Cô cảm thấy mình và Hạ Thì Lễ nên nói chuyện hẳn hoi.


Cô nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Hạ Thì Lễ.


“Tối nay anh về sớm chút được không?”


Một lúc sau Hạ Thì Lễ mới trả lời.


“Tối nay anh có tiệc xã giao, sẽ phải về muộn.”


Quý Kiều ngập ngừng, cũng chỉ đành đồng ý.


“Được rồi, vậy em ở nhà đợi anh.”


“Đừng uống nhiều quá, yêu anh.”


Cô bỏ điện thoại xuống, nhất thời không biết là Hạ Thì Lễ có tiệc xã giao thật hay không.


Trong lòng trống rỗng, lần đầu tiên cảm giác có khoảng cách.


Sau khi tan làm, Quý Kiều về nhà sớm.


Đợi rồi liền đợi đến 10h đêm.


Lúc Hạ Thì Lễ được Diêu Húc đưa về, thì đã say tí bỉ rồi.


Quý Kiều chau mày, giúp đỡ người vào trong giường.


Hạ Thì Lễ dường như đã rất say, nằm xuống liền ngủ.


Quý Kiều nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi Diêu Húc: “Sao lại uống thành như này vậy chứ?”


Diêu Húc nhún vai, hết cách: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây. Hôm nay chẳng biết cậu ấy làm sao, tôi khuyên thế nào cũng không được.”


Cậu ta khoa trương hít một hơi: “Tôi, Diêu Húc, vậy mà cũng có ngày đi khuyên người khác uống ít thôi, cậu tin được không?”


“Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.”


Quý Kiều nói cảm ơn, trong lòng nhói đau như bị kim đâm.


Lúc tiễn người ra khỏi cửa, cô không nhịn được mà khẩn cầu: “Nếu như lần sau lại gặp phải tình huống như này, thì cậu có thể nói với tôi không. Tôi đến tìm anh ấy.”


Sau khi tiễn Diêu Húc đi, Quý Kiều đi vào phòng bếp pha một cốc nước mật ong ấm.


Lúc quay lại phòng ngủ, cô đặt cốc nước lên đầu giường, cẩn thận cởi tất cho Hạ Thì Lễ.


Anh ngủ rất say, không có một phản ứng nào.


Tay Quý Kiều đặt lên thắt lưng, thử c/ởi quần âu của anh xuống, khiến anh ngủ thoải mái hơn chút.


Vừa mới tháo được thắt lưng, cổ tay Quý Kiều bị nắm chặt.


Giây tiếp theo, cô theo quán tính bị kéo xuống, rơi vào lồng ng/ực rực nóng.


Hạ Thì Lễ dường như vẫn chưa tỉnh, mắt vẫn nhắm, chỉ có thể hành động dựa theo bản năng.


Anh ôm lấy cô, tay chân đều quấn chặt lấy.


Nhất thời trái tim Quý Kiều liền mềm nhũn, cũng giơ tay ôm lấy anh.


Chiếc cằm kiên nghị của anh đặt trên đầu cô, hai người ôm nhau với một tư thế thân mật rất lâu.


Hồi lâu sau, Hạ Thì Lễ đang say giấc thấp giọng nói.


“Đừng kết hôn với Thường Ninh Viễn.”


“Anh cũng yêu em mà.”


Giọng nói trầm thấp hơi khàn của anh rơi vào trong tay, cơ thể Quý Kiều thoáng chốc cứng đờ.


Kết hôn với Thường Ninh Viễn…


Làm sao anh biết?

hết chương 70



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play