Anh chủ động hơn chút có được hay không?
Lớp 11 năm ấy, vòng bán kết của cuộc thi Vật lý tỉnh được tổ chức ở thành phố H.
Thi cả lý thuyết và thực hành mất khoảng một tuần.
Trong khoảng thời gian này, là tuyển thủ tham gia cuộc thi, Hạ Thì Lễ và Triệu Hựu được sắp xếp vào cùng một ký túc xá ở thành phố H.
Buổi sáng bọn họ huấn luyện, đến tối sẽ tự học, liền ở đó một tuần.
Nghe Hạ Thì Lễ kể, Quý Kiều mới láng máng nhớ ra hình như cũng có chuyện như vậy.
“Đúng rồi! Đợt đó bọn anh tranh căn-tin với tụi em.” Cô đột nhiên nhớ ra, “Với lại để chăm sóc cho bọn anh căn-tin còn thay đổi đồ ăn rất là đa dạng luôn.”
Khoảng thời gian đó trong trường có rất nhiều học sinh trường khác đến, các cửa căn-tin cũng được sắp xếp khác với trước đó.
Sau này Quý Kiều mới biết được đó là những học sinh đến tham dự cuộc thi Vật Lý, căn-tin sợ bọn họ ăn không quen đồ ăn ở đây nên đã đặc biệt mở mấy cửa căn-tin đồ ăn nữa.
“Vậy thì đúng là nên cảm ơn bọn em rồi.” Hạ Thì Lễ cong môi, “Cũng rất ngon nữa.”
“Vậy nên lúc anh nhìn thấy em thì em đang làm gì?” Quý Kiều tò mò.
Lúc hỏi câu này, hai người đã về đến nhà rồi.
Quý Kiều cởi áo khoác, ôm eo Hạ Thì Lễ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hạ Thì Lễ nhớ lại, bàn tay ấm nóng chạm vào má cô: “Đang…khóc.”
Quý Kiều ngạc nhiên, phản bác theo bản năng: “Không thể nào, em mới không khóc đâu.”
Hạ Thì Lễ không nói gì, ánh mắt nhìn cô dịu dàng lại bao dung.
Quý Kiều cụp mắt, nhớ kĩ lại.
Năm lớp 11…
Cô khẽ hít một hơi, đột nhiên nhớ ra.
Chuyện mẹ phát hiện ra cô nhận được thư tình, đến trường học làm náo loạn lên hình như xảy ra vào năm lớp 11.
Hồi đó ở Nhất Trung, chuyện này ồn ào huyên náo vô cùng, tất cả mọi người đều vô cùng đồng tình với nam sinh đã viết thư tình, rồi lại ở sau lưng cô chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thậm chí có những người còn nói với cô những lời rất khó nghe.
Quý Kiều cảm thấy tủi thân vô cùng, lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng.
Khoảng thời gian đó, cô đúng là đã từng khóc thầm ở trường.
Quý Kiều khẽ mím môi, tay ôm Hạ Thì Lễ thoáng buông lỏng.
“Ồ…” Giọng cô rất nhẹ, “Không phải là anh cũng nghe về chuyện ồn ào của em rồi chứ?”
Hạ Thì Lễ nắm chặt cổ tay cô, thấp giọng nói: “Có nghe qua chút…”
Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Kiều là ở một con đường nhỏ hẻo lánh nhiều cây ở Nhất Trung.
Lúc đó đang là giờ ra chơi, Triệu Hựu chán đến buồn ngủ nên lôi anh chạy loạn ở Nhất Trung, vô ý liền đi đến rừng cây nhỏ phía sau thư viện.
Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất ở thành phố H, cho dù là đang trong giờ ra chơi giữa giờ thì cũng yên tĩnh hơn trường học bình thường, còn rừng cây nhỏ này thì lại càng ít người qua lại.
Vừa đi được vài bước, hai người loàng thoáng thấy một cô gái đang ngồi xổm trên đất.
Cô ấy mặc đồng phục trường Nhất Trung, buộc tóc đuôi ngựa, bóng lưng gầy nhỏ hơi phập phồng, sống lưng khẽ run, dường như còn có tiếng khóc khe khẽ.
Triệu Hựu bị dọa nhảy lên, buột miệng nói “đệt”.
Âm thanh bên trong bỗng im bặt, cô gái nhỏ nhanh chóng đứng dậy rồi cúi đầu chạy đi, bước chân dẫm lên lá cây tạo lên những tiếng “xào xạc”.
Dường như là sợ bị nhìn thấy, cô ấy cố ý chạy cách hai người rất xa, tay còn giơ lên che hết nửa khuôn mặt.
Cô chạy rất nhanh, Hạ Thì Lễ chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng lên vì khóc của cô.
“Đệt, dọa tớ sợ hết hồn.” Triệu Hựu vẫn chưa hết hoảng sợ, “Chuyện gì vậy chứ?”
Hạ Thì Lễ khẽ lắc đầu, không nên đoán bừa chuyện đau lòng của người khác.
Đó là lần đầu anh và Quý Kiều chạm mặt, đôi mắt đỏ bừng đong đầy nước mắt đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc.
Mấy ngày hôm sau, bọn họ vẫn luôn không gặp lại.
Mãi đến một hôm ở trong lúc tập thể dục nhịp điệu vào giờ ra chơi, Hạ Thì Lễ và Triệu Hựu đi mua đồ ở cửa hàng bán đồ ăn vặt của Nhất Trung.
Lúc đi qua khoảng đất trống, anh lại gặp lại Quý Kiều.
Cô là người tập mẫu đứng ở phía trên cùng của lớp, mỗi một động tác đều rất nghiêm túc, có thứ tự.
Khuôn mặt xinh đẹp lại thêm vóc dáng duyên dáng, khiến việc tập thể dục theo đài cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Đôi mắt của cô thực sự là rất đặc biệt, lại thêm làn da trắng sáng vô cùng và mái tóc đuôi ngựa phía sau, Hạ Thì Lễ vừa nhìn là biết cô chính là cô gái đã khóc ở rừng cây nhỏ hai hôm trước.
Dường như cô… đã vui hơn chút rồi.
“Nhìn gì thế?” Triệu Hựu tò mò nhìn xung quanh, “Ấy, đằng kia có gái xinh…”
Cậu ta vừa nói được một nửa thì bị Hạ Thì Lễ kéo đi.
Mua đồ vào đúng lúc thời gian tập thể dục kết thúc, rất nhiều học sinh ồn ào xôn xao đi vào quán bán đồ.
Lúc hai người đi ra, lớp tập thể dục đã giải tán từ sớm rồi.
“Hầy, tại cậu hết đấy, không thì tớ đã có thể ngắm mỹ nữ thêm một lúc rồi.” Triệu Hựu than phiền.
Hạ Thì Lễ nhìn về phía bãi đất trống không một bóng người, trong lòng dường như cũng có chút thất vọng buồn bã,
Anh bận rộn chuẩn bị cho vòng bán kết, lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều.
Lần cuối gặp Quý Kiều, là lúc ăn cơm tối ở căn-tin.
Cô một mình gọi cơm rồi đi lướt qua hai người bọn họ, ngồi ở một chỗ khá xa, bóng lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, giống như một chú thiên nga nhỏ kiêu ngạo.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, tim Hạ Thì Lễ liền lỡ một nhịp, bất giác mà có chút vui vẻ.
“Ấy đấy không phải là…” Hình như Triệu Hựu cũng nhận ra, nhỏ giọng kêu bên tai Hạ Thì Lễ, “Mỹ nữ ở sân tập à?”
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.
Hiển nhiên trong căn-tin không chỉ có mỗi bọn họ chú ý đến Quý Kiều.
Dường như lúc Quý Kiều đi qua, Hạ Thì Lễ đã nghe được mấy người ở bàn phía sau anh thảo luận về cô.
“Quý Kiều xinh thật đấy, bảo sao nhiều nam sinh thích như vậy.”
“Thích gì mà thích chứ, không thấy kết cục của người đó à?”
“Cậu thích thì tự đi mà thích đi, dù sao tớ cũng không dám.”
“Đúng vậy, mẹ cậu ấy đáng sợ thật đấy.”
“Nghe nói bà ấy là mẹ đơn thân, tâm lý có lẽ có chút vấn đề.”
“Với lại nói không chừng là Quý Kiều tự mình nói cho mẹ cậu ấy về bức thư ấy, có những nữ sinh nhìn thì có vẻ ngây thơ đơn thuần ấy nhưng trong lòng thì không biết như thế nào đâu.”
…
Bàn đó có trai có gái, tám chuyện nhiều vô cùng.
Hạ Thì Lễ nghe bọn họ nói chuyện một lúc.
Anh chau mày nhìn về phía Quý Kiều, trong lòng thoáng buồn.
Đây là lý do hôm đó cô khóc thầm sao…
Quý Kiều ngồi thẳng, cũng không để ý đến anh mắt của anh lướt qua.
Cũng có lẽ là cô đã quen với các loại ánh nhìn rồi, vậy nên giả vờ không thấy.
“Này, cậu đến xin số không?” Triệu Hựu cười đề nghị, “Cậu đẹp trai thế, người ta chắc chắn là sẽ cho đấy.”
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Không đi.”
Triệu Hựu: “Vậy tớ đi xin? Mai bọn mình thi xong thì phải đi rồi, tận dụng thời cơ nha.”
Hạ Thì Lễ mím môi, giữ lại cổ tay cậu ta: “Đừng đi.”
Ở trường cô đã phải chịu nhiều tin đồn bịa đặt như vậy rồi, chuyện xin số mà bị truyền đi, cũng không biết sẽ bị nói thành như thế nào nữa.
Nếu như mẹ cô biết, có lẽ sẽ lại có một hồi sóng gió.
Là một học sinh cấp ba, Hạ Thì Lễ hiểu rõ những lời đồn đại trong trường có thể tổn thương người ta như thế nào.
Đặc biệt là với cô gái nhỏ bé mẫn cảm.
Hạ Thì Lễ nhớ tới đôi mắt đong đầy nước mắt của cô hôm đó, trong lòng lại khẽ buồn.
Bọn họ chẳng qua chỉ là học sinh đến tham gia cuộc thi, rời đi thì thôi.
Nhưng cô thì còn phải ở đây học nữa.
“Đừng gây phiền phức cho người khác.” Anh nói với Triệu Hựu.
Cũng là nói cho chính bản thân nghe.
Ngày hôm sau, bọn họ hoàn thành cuộc thi như đúng tiến độ, cũng theo như dự định mà quay lại Hối Đồng.
Hạ Thì Lễ chỉ coi chuyện này là một khúc nhạc đệm trong cuộc sống, tâm tư rung động nhỏ bé đó cũng rất nhanh liền bị lãng trôi bởi cuộc sống học tập bận rộn.
Anh cũng không ngờ sẽ học cùng lớp đại học với Quý Kiều.
Lúc đăng ký liền vội vàng nhìn qua, anh thậm chí còn không kịp che dấu sự vui mừng của bản thân.
Nhưng đời trước anh vẫn luôn chăm sóc mẹ trong bệnh viên, lúc quay lại trường học thì cô đã có Thường Ninh Viễn rồi.
Quý Kiều giống như đang nghe một câu chuyện không liên quan đến bản thân.
Người trong câu chuyện là cô sao? Vậy mà cô chẳng có chút ấn tượng nào.
“Anh…” Cảm xúc trong lòng Quý Kiều nhất thời có hơi hỗn loạn, cảm xúc chua xót và cảm động tràn vào trong lồng ngực.
Quý Kiều khẽ chau mày, có cảm giác không thể tin được.
Ở lúc mà cô chẳng biết gì, bọn họ vậy mà đã gặp nhau 3 lần rồi!
“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, sao em lại chưa từng nghe thấy anh nói gì về chuyện đó chứ hả?” Hồi lâu sau, cô lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ hơi cứng lại: “Sợ em nhớ đến chuyện hồi cấp ba sẽ không vui.”
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh cũng chưa từng nghe thấy Quý Kiều nói về chuyện hồi cấp ba, trong lòng cũng biết rõ khoảng thời gian đó nhất định là hồi ức không quá vui vẻ với Quý Kiều.
Dù sao chuyện cũng đã qua bọn họ cũng ở bên nhau rồi, anh cũng không cần thiết phải nhắc đến.
Mãi đến hôm nay bỗng nghe thấy cô nói về cấp ba, anh mới nhớ ra chuyện này.
Cảm xúc trong lòng Quý Kiều mãnh liệt, cuồn cuộn, khóe mắt có hơi cay.
Làm sao cũng không ngờ đến, Hạ Thì Lễ lại nghĩ đến chu toàn như vậy.
Quý Kiều nuốt nước bọt, đột nhiên nhớ đến một vấn đề.
“Nhưng mà sao lúc lên đại học anh lại không chủ động tìm em vậy hả?”
Rõ ràng là cô thả thính anh! Anh vẫn luôn mang thái độ là một bạn học lịch sự, hiền hòa…
“Hồi đó anh nghĩ rằng em và…” Hạ Thì Lễ ngừng lại một lúc, không muốn nhắc đến tên Thường Ninh Viễn.
Mỗi lần nghĩ đến việc này là anh lại cảm thấy không thoải mái, thỉnh thoảng lại cảm thấy bản thân là một người tu hú chiếm tổ chim khách.
Quý Kiều khẽ gật đầu, hiểu ra.
Vậy nên hồi đầu anh luôn nhắc đến Thường Ninh Viễn trước mặt cô, vậy nên anh mới lo lắng mẹ phản đối đến như vậy…
Vậy đời trước thì sao?
Quý Kiều rủ mắt, trong lòng cuộn trào cảm xúc.
Đời trước Hạ Thì Lễ cũng thích cô sao?
Chắc là không đâu…
Quý Kiều lắc lắc đầu, xua tan nhưng suy nghĩ trong đầu.
Lúc vừa mới nhập học, Hạ Thì Lễ chắc là chỉ có chút cảm tình với cô thôi.
Đời trước cô và Thường Ninh Viễn vẫn luôn phát triển tình cảm rất suôn sẻ, anh tất nhiên là sẽ không chen chân vào, và một chút cảm tình đấy có lẽ cũng sẽ nhạt dần theo thời gian thôi.
Còn đời này, người đã trùng sinh trở về là cô đã chủ động thả thính anh, vậy nên bọn họ ở bên nhau.
Cả buổi tối hôm đó, Quý Kiều đều đắm chìm vào tin tức gây sốc này, rất lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Đến đêm, Hạ Thì Lễ không kìm được mà nhắc cô tập trung vào.
Ngón chân cô co lại, ánh mắt mơ màng nhìn qua.
Trong bóng đêm, bóng dáng anh mơ hồ chống trên người cô.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hạ Thì Lễ thấp giọng hỏi.
Chuyện này đáng để cô không yên lòng mà suy nghĩ lâu như vậy ư?
Quý Kiều hơi hé môi, ánh mắt nhìn anh chăm chú: “Nếu như có lần sau, anh chủ động hơn chút có được hay không?”
Nếu như cô không trùng sinh, bây giờ có lẽ nào cô vẫn ở bên Thường Ninh Viễn không?
Ở một khoảnh khắc như vậy, Quý Kiều thậm chí có hơi hy vọng anh đừng dịu dàng lịch sự như vậy.
Nhưng nếu như anh thực sự chen chân vào giữa cô và Thường Ninh Viễn lúc bọn họ còn có cảm tình với nhau, vậy cũng không còn là chính anh nữa…
Quý Kiều nhìn khuôn mặt lịch sự, tuấn tú phía trên, bỗng sống mũi có hơi cay.
“Được.” Hạ Thì Lễ đồng ý một cách dễ dàng, cúi đầu xuống hôn cô, “Anh chủ động…”
Quý Kiều nâng người ôm lấy cổ anh, dần đắm chìm vào nụ hôn triền miên này.
Hạ Thì Lễ không nói, thực ra đời trước anh đã gửi tin nhắn cho Quý Kiều.
Nhưng cũng có lẽ có quá nhiều nam sinh gửi tin nhắn cho cô, vậy nên tin nhắn của anh cũng như đá chìm xuống đáy biển giống như những nam sinh khác.
Lúc mẹ sắp ra viện, có bạn rủ anh đến quảng trường nhân dân ở gần đai học.
Chỗ đó giờ đã trở thành khu thương mại nhỏ.
Trên đường có một vài chiếc ô lớn màu xanh, dưới ô đặt một vài chiếc bàn với bốn ghế, bên đường của quảng trường có những người bán hàng bán tôm hùm nướng và bia.
Anh vô ý ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy bàn bên phải phía trước.
Là Quý Kiều và bạn cùng phòng của cô.
Cô tết tóc hai bên, mặc áo hai dây màu đen, có vài sợi tóc dính bên má cô, gió mùa hè thổi qua khiến lọn tóc bay bay.
Đôi mắt cô rất sáng, ánh đèn vàng chiếu vào khiến mắt cô càng thêm long lanh.
Cô ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không kiêng dè gì hình tượng mỹ nữ của bản thân.
Cô cho từng con tôm hùm cay xé lưỡi vào miệng.
Cánh môi hồng nhuận, vì cay mà hơi sưng lên, dầu đỏ dính trên khóe miệng cô giống như nốt ruồi son.
Cô vừa ăn vừa nói chuyện với bạn, cười đến ngả trước ngả sau.
Khác hẳn với dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng hồi cấp ba.
Anh hơi ngạc nhiên, tâm tình chán nản bỗng được xua tan đi, không kìm được mà cười theo cô.
Bỗng nhiên anh liền cảm thấy, Quý Kiều phải nên như vậy.
Cô nên được bao quanh bởi vui vẻ, nên được tùy ý nói cười.
Ánh trăng mờ ảo, gió đêm dịu dàng.
Lúc Quý Kiều cười, ánh mắt vô ý lướt qua bàn bọn họ.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trái tim anh bỗng đập loạn nhịp.
Lúc sắp ăn xong, có một nam sinh dáng người cao ráo đến trước bàn bọn họ.
Quý Kiều cười nhìn cậu ta, ánh mắt sáng long lanh, ngay sau đó liền đứng dậy rời đi cùng cậu ta.
Anh rủ mắt, trong lòng bỗng hơi chua xót, ngay cả bạn anh gọi mấy tiếng rồi anh cũng không chú ý.
Sau đó anh mới biết, nam sinh đó là Thường Ninh Viễn, đặc biệt từ trường đến đó để đón Quý Kiều.
Đúng vậy, bây giờ đã vào đại học rồi, sẽ không vì những chuyện giữa nam nữ mà nói sau lưng cô nữa.
Cô có thể vui vẻ mà ở bên người mình thích.
Hạ Thì Lễ cũng không ngờ rằng, bọn họ lại có cơ hội được ở bên nhau.
Bây giờ nhớ lại những chua xót chán nản ở đời trước, trong lòng anh đã không còn gợn sóng.
Đối với cô mà nói, bọn họ chỉ là gặp gỡ lần đầu.
Nhưng với anh mà nói, cô chính là gặp lại sau xa cách.
So với việc được vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau, những chua xót và chờ đợi trước kia đã chẳng còn đáng được nhắc đến.
Chiều ngày hôm sau, Quý Kiều tự mình lái xe đến trung tâm hội chợ triển lãm tham gia Hội nghị giao lưu.
Hội nghị được tổ chức ở một phòng trưng bày nhỏ, Quý Kiều tìm một vị trí ở góc khuất ngồi xuống, yên lặng lấy giấy bút ra.
Người chủ yếu chịu trách nhiệm giao lưu là Quản lý hoạt động Chân Chân, Quý Kiều chỉ là người đến dự ngồi một bên nghe mọi người lần lượt phát biểu mà thôi, dần cũng có chút không tập trung.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Hội nghị kết thúc, Quý Kiều khẽ thở ra, đóng lại quyển sổ bị cô vẽ linh tinh vào.
“Quý Kiều, đợi tôi một chút.” Chân Chân gọi cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi có một người đàn ông rất đẹp trai cứ luôn nhìn cậu, cậu không nhận ra à?”
Quý Kiều lắc đầu: “Tôi không để ý lắm.”
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Thì Lễ, cùng Chân Chân đi ra ngoài.
“Là người ở phía trước kia kìa!” Chân Chân kéo tay áo Quý Kiều, vội vàng nhắc.
Quý Kiều nhìn theo hướng cô ấy chỉ, sững người.
Thường Ninh Viễn đứng ở phía trước 50m nói chuyện cùng với người khác.
Hối Đồng nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.
Ở Hội nghị giao lưu trong ngành gặp phải anh ta cũng chẳng có gì kì lạ.
Quý Kiều không hề có ý định đến chào hỏi, lúc đang định đi sang lối khác thì trước mặt bỗng nhiều thêm một bóng hình.
“Quý Kiều.” Thường Ninh Viễn mặc áo vest, giày da, tóc tai gọn gàng đứng trước mặt Quý Kiều.
Chân Chân nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ: “Hai người quen nhau à.”
Cô ấy vội vàng chuồn đi: “Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước nhé, Quý Kiều, mai gặp lại nha.”
Quý Kiều định kéo cô ấy lại thì đã không kịp, chỉ đành gật đầu với Thường Ninh Viễn, ra bộ định rời đi.
“Bạn thân em kết hôn rồi, chúc mừng.” Thường Ninh Viễn vậy mà lại mở lời trước.
Bước chân Quý Kiều khựng lại: “Chúc mừng thì anh có thể nói với cậu ấy.”
“Được, vậy anh đến tham gia hôn lễ em sẽ không để ý chứ?” Giọng Thường Ninh Viễn không to không nhỏ, ánh mắt thản nhiên rơi trên người cô.
“Nếu như em để ý, vậy anh sẽ không đến.” Anh ta nói thêm.
Quý Kiều nghiêng đầu, khẽ chau mày.
Cô loáng thoáng biết được từ chỗ Tiền Tĩnh Tĩnh, Thường Ninh Viễn và Đường Tu Văn vẫn luôn liên lạc với nhau.
Mấy năm nay, Thường Ninh Viễn thành thực làm hạng mục, lập nghiệp, vẫn luôn chưa từng tìm đến cô.
Trong lòng Quý Kiều hy vọng anh ta từ bỏ cô hoàn toàn, nhưng cô vẫn luôn không chắc chắn.
Lý do chủ yếu là Tiền Tĩnh Tĩnh đã từng vô ý để lộ ra việc mấy năm nay Thường Ninh Viễn vẫn luôn độc thân, không hề có bạn gái.
Những suy nghĩ này lướt trong đầu Quý Kiều một lượt, trong chốc lát, cô liền để lại một câu “tùy anh”, rồi không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Dù sao cô đã ở bên Hạ Thì Lễ rồi, Thường Ninh Viễn có đi hay không thì liên quan gì đến cô sao?
Thường Ninh Viễn nhìn bóng lưng duyên dáng dần đi xa của cô, trong lòng khẽ nói tạm biệt: “Gặp lại ở hôn lễ, Quý Kiều.”
Anh ta có một phỏng đoán cần chứng thực.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính đúng là rất giỏi kiềm chế orz
Hết chương 62
------oOo------