Tháng bảy, lễ cưới của Kim Mê và Tạ Trì được cử hành đúng như đã hẹn trước. Ngoại trừ nhà họ Tạ và nhà họ Mạnh, Kim Mê còn mời cả Phan Tuệ Chân và Kim Thận đến dự lễ.

Cũng là trên lễ cưới, cuối cùng Kim Mê cũng gặp được cha mẹ của Tạ Trì.

Tạ Trì có khuôn mặt rất giống mẹ anh, đều là hình mẫu mỹ nhân tiêu chuẩn, chẳng trách bà ấy chỉ đi học làm bánh ngọt thôi mà ba của Tạ Trì cũng đòi bám lấy bà ấy.

Rất nhiều loại bánh ngọt trong lễ cưới hôm nay đều do mẹ của Tạ Trì tự tay chế biến. Nếu không phải Tạ Trì đã đặt làm bánh cưới từ ba tháng trước thì chắc chắn bà ấy sẽ muốn đích thân chế tạo nó.

Nhưng sau khi thấy chiếc bánh ngọt mà MC đám cưới đẩy ra, bà ấy hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này.

Chiếc bánh cưới khổng lồ lộng lẫy mà Tạ Trì đặt làm này, phải có mười người như bà ấy cùng nhau chuẩn bị nửa tháng trời mới làm xong.

Thân là phù rể nhí, khi đến giai đoạn trao đổi nhẫn cưới, Hứa Gia Thượng dắt Gia Quả bước lên sân khấu.

Tạ Trì đặt may lễ phục dành riêng cho Hứa Gia Thượng và Gia Quả. Một cậu bé 5 tuổi đáng yêu và một chú chó được ăn diện lộng lẫy vừa bước lên sân khấu đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thời khắc mấu chốt, Gia Quả không sơ sẩy làm hỏng việc. Sau khi Tạ Trì gọi tên nó, nó lập tức vẫy đuôi, hớn hở chạy về phía chủ nhân.

Ảnh chụp Hứa Gia Thượng và Gia Quả được khách quý có mặt tại đám cưới chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội, chẳng mấy chốc đã thu hút cư dân mạng vây xem.

[Dễ thương quá trời! Lại đây cho dì vuốt một phát!]

[Xin lễ phép hỏi, cậu bạn nhỏ và Gia Quả thích bao tải có màu gì?]

[Đây không phải là con trai của tổng giám đốc Tạ và chị Nhiên đấy chứ? Vẻ đẹp này trông rất giống một gia đình đấy nhé!]

[? Năm nay Mạnh Xán Nhiên mới 24 tuổi, cậu bé này cũng phải 5-6 tuổi rồi nhỉ?]

[Vãi chưởng, tổng giám đốc Tạ không phải là người!]

Sau khi bức ảnh Hứa Gia Thượng dắt Gia Quả lên sân khấu được truyền thông đăng lại, chẳng mấy chốc đề tài này đã xông lên bảng hot search, người phỏng đoán thân phận của cậu bé cũng càng ngày càng nhiều, Tạ Trì suýt nữa thì bị tuyên án phạm tội trên mạng.

Dù sao thì dựa theo phỏng đoán của cộng đồng mạng, rất có khả năng Mạnh Xán Nhiên đã mang thai hồi còn là trẻ vị thành niên.

Trong lúc bận rộn, Kim Mê tranh thủ thời gian lên weibo giải thích rõ ràng giúp Tạ Trì. 

Mạnh Xán Nhiên V: Thằng bé không phải là con ruột của tôi và sếp Tạ! Đó là con nuôi của chúng tôi!

Để bảo vệ riêng tư cá nhân của Hứa Gia Thượng, cô cố ý che giấu thân phận của cậu bé nhưng vẫn có kẻ lắm chuyện nhận ra đây là Thái tử nhí của nhà họ Hứa. Kết hợp với hồi trước Châu báu Hứa thị cực kỳ ưu ái Mạnh Xán Nhiên, cách giải thích này đạt được sự tán thành của đa số cư dân mạng.

Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Hứa Gia Thượng, Kim Mê lo lắng sẽ gây ra ảnh hưởng đối với cậu bé, bèn hy sinh bản thân, đăng một tổ ảnh cưới của mình và Tạ Trì lên weibo.

Ban đầu cô không định đăng mấy bức ảnh này. Dù sao Tạ Trì cũng không thuộc giới giải trí, mỗi ngày bị bế lên hot search cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Nhưng anh lên hot search thì sẽ đỡ hơn là Hứa Gia Thượng bị bế lên hot search…

Kế hoạch của Kim Mê rất thành công. Sau khi tổ ảnh cưới tuyệt đẹp này được đăng tải, quả nhiên sự chú ý của cộng đồng mạng nhanh chóng chuyển dời về phía cô và Tạ Trì.

Sức nóng của lễ cưới kéo dài hai ba ngày rồi mới dần dần biến mất trên mạng. Tranh thủ khoảng thời gian mới đóng phim xong, chưa nhận công việc mới, Kim Mê và Tạ Trì ra ngoài hưởng thụ tuần trăng mật.

Bởi vì thời tiết nóng bức nên hai người chọn một hải đảo, ngồi chuyên cơ riêng của Tạ Trì bay đến đó, chở cả Gia Quả đi cùng.

Ban đầu Hứa Gia Thượng cũng muốn đi theo nhưng bị ông bà ngoại của cậu bé ngăn cản. Dù sao vợ chồng người ta đi du lịch tuần trăng mật, cậu bé đi theo làm bóng đèn thì nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn cho lắm.

Hứa Gia Thượng không rõ, trong mắt cậu bé, rõ ràng Gia Quả cũng là bóng đèn nhưng nó vẫn được đi theo ba mẹ.

Xem ra quả nhiên làm người còn không sướng bằng làm một con chó.

Sau khi máy bay hạ cánh xuống hòn đảo nhỏ, Kim Mê mặc một chiếc áo sơ mi in hoa mà mình lựa chọn kỹ càng, đeo kính râm cỡ lớn, đội mũ rơm, dắt Gia Quả bước xuống máy bay.

Tạ Trì cũng mặc một chiếc áo sơ mi in hoa cùng kiểu dáng với cô. Ban đầu anh từ chối ăn mặc kiểu này, Kim Mê không muốn lãng phí chiếc áo sơ mi in hoa mà mình mua nên nói rằng sẽ tìm người sửa lại, làm thành áo cho Gia Quả để nó mặc.

Sau đó, Tạ Trì quyết đoán mặc vào chiếc áo sơ mi này.

Hải đảo mà hai người lựa chọn không phải là điểm du lịch hàng đầu, không có nhiều hơi để dạo chơi nhưng cảnh biến rất đẹp, hải sản cũng rất ngon miệng.

Ỷ vào Triệu Nghệ Nam không ở bên cạnh, không thể trông coi mình, Kim Mê thỏa sức ăn hải sản cho đã đời.

Chiều tối, hai người dắt chó đi dạo bên bờ cát đã được ánh nắng chiều tà nhuộm thành màu đỏ cam, dường như tất cả sự ồn ào sầm uất của thành thị đều đã rời xa mình: “Hòn đảo này thật giống thế ngoại đào nguyên, ước gì em được đến đây dưỡng lão.”

Tạ Trì dắt tay cô, khẽ cười nói: “Em mới hai mươi bốn tuổi mà đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi à?”

“Con gái của chị Nam mới học cấp 2 mà đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi kìa.” Hơn nữa cô cũng chưa đầy hai mươi bốn tuổi, còn một tháng nữa mới đến sinh nhật nhé!

Nhắc đến con gái của chị Nam, Kim Mê lại nghĩ đến một chuyện: “Phải rồi, anh còn nhớ hồi trước em lưu ảnh hồi cấp 3 của anh không?”

“Ừ, anh kêu em xóa mà em không chịu xóa.”

Kim Mê cười nói: “May mà không xóa, sau này em dùng ảnh của anh dùng mỹ nam kế, rất có tác dụng.”

Tạ Trì: “…”

Anh im lặng một chút, như thể đã hiểu rõ điều gì đó: “Đối tượng mà em dùng mỹ nam kế, không phải là con gái của chị Nam và bạn học của con bé đấy chứ?”

Lúc cử hành lễ cưới, con gái của Triệu Nghệ Nam và bạn học của cô bé cũng đến dự, ánh mắt hai người nhìn anh cứ là lạ. Lúc ấy anh không thể hiểu được ánh mắt đó nghĩa là gì, bây giờ liên tưởng đến chuyện này, hình như có thể hiểu được rồi.

Kim Mê thừa nhận rất kiên quyết: “Đúng thế. Lúc trước khi em tìm chị Nam làm quản lý của em, chị ấy không đồng ý, may mà em thông minh, lấy ảnh chụp của anh ra lừa mấy cô bé ấy rằng đây là đứa con nhà họ hàng của em. Để xin được phương thức liên lạc của anh, mấy cô bé ấy chỉ hận không thể nói cho em biết hết tất cả mọi chuyện.”

“… Rất tốt, không hổ là em.” Tạ Trì mỉm cười lạnh lẽo với cô: “Ngay cả học sinh cấp 3 cũng lừa, còn dùng ảnh chụp của chồng mình nữa chứ.”

Kim Mê không nhịn được bật cười: “Ai bảo hồi cấp 3 anh đẹp trai cỡ đó, người ta nói chỉ cần thấy ảnh chụp của anh thì đều muốn yêu sớm với anh mà.”

“Gâu gâu!” Gia Quả sủa hai tiếng hợp với khung cảnh.

Kim Mê cười vui vẻ hơn: “Anh xem, ngay cả Gia Quả cũng đồng ý với ý kiến của em kìa.”

Tạ Trì nhếch môi, không so đo với cô: “Gia Quả chỉ biết sủa gâu gâu thôi.”

Dường như nghĩ đến chuyện nào đó, Kim Mê khom lưng sờ đầu Gia Quả, hỏi nó: “Samoyed, sau này mẹ có vượng được không?”

“Gâu!” (*)

“Giỏi lắm!”

(*) Nữ chính hỏi “vượng (旺 – wàng)” tức là hỏi sự nghiệp mình có thành đạt không, Gia Quả sủa “Gâu (汪 - wang)” đồng âm với chữ “Vượng” như đang trả lời “sẽ thành đạt”.

Tạ Trì: “…”

Rất khó để tin rằng đây là người đã sống hai đời.

“Đi bộ mệt rồi, chúng ta ngồi ở đây một lát đi.” Kim Mê dắt Gia Quả dừng lại, muốn ngồi nghỉ ngơi trên bờ cát một lát.

Tạ Trì đồng ý, ngồi bên cạnh cô trên bờ cát, ngắm nhìn mặt trời dần dần lặn xuống phía tây trên mặt biển.

“Bãi biển lúc chiều hoàng hôn sẽ có một vẻ đẹp khác hẳn với ban ngày.” Lúc ra ngoài, Kim Mê dùng một sợi dây đeo điện thoại trên eo cho tiện. Cô cầm điện thoại lên, mở máy ảnh chụp mấy bức chiều hoàng hôn trên mặt biển.

Gió biển nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc của cô, lướt qua mặt Tạ Trì gây ra cảm giác ngưa ngứa. Ngọn tóc mang theo mùi thơm của Kim Mê hòa quyện với gió biển lướt qua chóp mũi của Tạ Trì, dường như khiến trái tim anh cũng trở nên ngứa ngáy.

Anh nâng tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài bay trên má mình, khẽ gọi cô một tiếng: “Miểu Miểu.”

“Hửm?” Kim Mê quay sang nhìn anh, ngay sau đó, một nụ hôn vừa triền miên vừa dữ dội bỗng được đặt lên môi cô.

Kim Mê ngẩng đầu, hô hấp dần dần bị anh xâm chiếm, ngay cả tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát cũng trở nên mờ mịt.

Cuối cùng, Gia Quả không ngồi yên kéo dây dắt chó mới đánh thức lý trí của cô: “Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, anh kiềm chế một chút.”

Trước khi bầu không khí giữa hai người trở nên không thể vãn hồi được nữa, cô đẩy người trước mặt ra. Tạ Trì rõ ràng vẫn còn thèm thuồng, khẽ hôn lên môi Kim Mê một cái rồi bất mãn nhìn Gia Quả đứng bên cạnh với đôi mắt tròn xoe.

Quả nhiên không nên dẫn con chó này đi cùng, tất cả các sinh vật có sự sống đều là bóng đèn.

Anh đứng dậy, kéo Kim Mê đứng dậy trên bờ cát: “Vậy thì tụi mình về khách sạn rồi tiếp tục.”

Kim Mê: “…”

Có lẽ là vì ghi hận Gia Quả nên Tạ Trì nhốt nó trong phòng khách, không cho nó vào phòng ngủ. Anh cho rằng làm vậy thì giữ anh và Kim Mê sẽ không còn bóng đèn nữa, có thể thỏa sức hưởng thụ thế giới chỉ có hai người của tuần trăng mật nhưng anh sai rồi.

Trên thế giới này, không chỉ là sinh vật có sự sống, ngay cả đồ vật không có sự sống cũng có thể làm bóng đèn.

Đồ vật không có sự sống ấy được gọi là công việc. 

Triệu Nghệ Nam biết họ đang hưởng tuần trăng mật nên không sắp xếp lịch trình cho Kim Mê. Chẳng qua vẫn có người trực tiếp tìm đến Kim Mê, liên lạc với cô trên WeChat.

Thấy sắc mặt càng ngày càng tệ của Tạ Trì, Kim Mê nói với đối phương công việc cụ thể thì liên lạc với Triệu Nghệ Nam để thỏa thuận, sau đó bỏ điện thoại xuống.

“Sao vậy? Sao trông anh có vẻ không vui vậy?” Cô đi đến trước mặt Tạ Trì, biết mà còn hỏi.

Tạ Trì nhìn cô, vươn tay kéo cô thật mạnh vào lòng mình rồi ôm chặt lấy cô: “Em biết là được rồi.”

Dưới bàn tay của anh, hô hấp của Kim Mê càng ngày càng dồn dập. Cô nhón chân khẽ hôn lên môi anh: “Bây giờ thì sao?”

“Vẫn chưa đủ…” Tạ Trì khẽ lẩm bẩm một tiếng, dần dần nuốt chửng toàn bộ âm thanh của Kim Mê.

Đêm nay vẫn còn rất dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play