Ngày đó, Triệu Nghệ Nam ở phòng ăn cách vách, cô ấy vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Kim Mê.

Lúc đó mọi người trên thuyền đều là người có tiếng tăm, vai vế, cô đoán anh em nhà họ Vương không dám thẳng thừng làm bậy trên du thuyền nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Sau đó, Kim Mê ăn cơm được một nửa thì rời đi, không xảy ra xung đột gì với anh em nhà họ Vương, cô ấy mới yên lòng.

Thế nhưng chẳng ai đoán được, mới về nước không bao lâu thì Kim Mê đã gặp nạn.

Lúc đó Triệu Nghệ Nam vốn không nghi ngờ nhà họ Vương, Kim Mê và nhà họ Vương chỉ tiếp xúc ở thời điểm đó, không đến mức đắc tội đến nỗi khiến người ta muốn diệt khẩu. Sau này Thái Vinh từ chức, chuyển sang điện ảnh Vương Quan, đó là hành vi bình thường, dù sao anh ta là người chỉ ra và làm chứng việc Kim Mê hút ma túy, còn làm ầm lên, quan hệ với cô ấy cực kỳ căng thẳng, anh ta không cách nào ở lại công ty làm việc tiếp nữa.

Nhưng bây giờ, khi bị người khác hỏi đến, trong lòng Triệu Nghệ Nam bỗng nhận ra những điều kỳ quặc trong vụ việc đó.

Năm đó Thái Vinh đứng ra buộc tội Kim Mê, nếu thật sự không vì lý do ân oán cá nhân mà chỉ đơn thuần là anh ta bị người khác sai bảo, vậy thì nhà họ Vương có vẻ đáng bị tình nghi lớn nhất.

Nửa đường về sau, hai người không ai nói gì nữa. Kim Mê cảm thấy có khả năng ngày mai cô không nằm ườn trong nhà cả ngày được, vì cô cần nhanh chóng tìm lại cái bút ghi âm năm đó.

Từ sau khi rời khỏi du thuyền, cô để bút ghi âm trong nhà, không hề mở ra nghe lại. Nếu vụ việc có liên quan đến nhà họ Vương thật thì nói không chừng đáp án nằm trong bút ghi âm.

Di vật của cô được mẹ cô thu dọn, có lẽ bút ghi âm cũng được bà ấy lưu giữ.

Kim Mê bình tĩnh nhìn vào thời gian trên điện thoại di động, đã quá muộn rồi, mẹ cô sớm đã ngủ, ngày mai liên lạc với bà ấy thì hơn.

Khi về đến nhà đã hơn một giờ sáng, Kim Mê tắm rửa xong thì nằm xuống giường. Cô cho rằng bản thân mải lo nghĩ đến chuyện bút ghi âm thì sẽ mất ngủ trắng đêm, nhưng hai ngày quay chụp cường độ cao đã khiến cơ thể cô mệt mỏi, chiến thắng tâm lý.

Lúc Kim Mê tỉnh giấc, Gia Quả đang ở bên ngoài cào cửa. 

Kim Mê nằm trên giường chậm rãi lấy lại ý thức, cô đứng lên mở cửa cho nó: "Đây đây, mau vào đi, sao con dính người như thế chứ?"

Cửa vừa mở, Gia Quả đã tự thể hiện cho cô chiêm ngưỡng chú chó nhỏ đáng yêu có thể quấn người đến mức nào.

"Được rồi, được rồi. Mẹ rửa mặt xong thì sẽ dẫn con ra ngoài chạy bộ buổi sáng nhé? Con đứng yên ở đây đừng nhúc nhích." Kim Mê đứng dậy chậm hơn thường ngày một chút, lúc cô dẫn Gia Quả xuống nhà thì Tạ Trì đã ra ngoài đi làm một lúc lâu rồi.

Dì Chu nhìn tình cảnh này thì cực kỳ lo lắng. Cậu chủ và mợ chủ một khi bận rộn lên thì ngay cả cơ hội gặp mặt nhìn nhau cũng không có, nói gì là tăng cảm tình?

Bà ấy thấy thời gian cậu chủ ở bên cạnh Gia Quả còn nhiều hơn so với người kia.

Bởi vì Gia Quả không bận, nó lúc nào cũng ở nhà.

"Mợ chủ, hôm nay mợ cũng phải ra ngoài à?" Dì Chu phải phụ trách ngày ba bữa cơm, nhưng nếu bọn họ đều không về nhà ăn thì phòng bếp không cần phải chuẩn bị.

Kim Mê suy nghĩ một lát, giữa trưa cô chắc sẽ đi ăn bên ngoài với mẹ, bữa tối nếu nhanh chóng thì có thể về trước giờ cơm: "Lát nữa tôi muốn ra ngoài một chuyến, dì không phải chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Buổi tối tôi ăn cơm ở nhà."

"Được." Dì Chu thoáng yên tâm hơn, ít ra buổi tối cậu chủ và mợ chủ có thể gặp mặt nhau.

Ăn bữa sáng xong, Kim Mê bảo tài xế Lý chở cô đến vịnh Chiếu Nguyệt, đó là căn nhà cô thường ở một khoảng thời gian dài trong thành phố A.

Cũng là nơi cô gặp chuyện ngoài ý muốn.

Vịnh Chiếu Nguyệt là căn nhà nổi danh ở gần sông Trường Giang, được xây dựng hướng đến phân khúc khu biệt thự cao cấp. Khi Kim Mê mua căn biệt thự đó, giá nhà đất ở thành phố A như cầm cờ đi đầu. Sau đó, cô chết trong căn nhà của mình, còn gây ra vụ bê bối lớn như thế, khiến cho giá nhà ở vịnh Chiếu Nguyệt giảm đi một khoảng nhỏ, nhưng không lâu sau nó lại tăng lên như cũ.

Suy cho cùng, khu nhà này chiếm miếng đất có tầm nhìn ra bờ sông đẹp nhất, là khu biệt thự có một không hai, độc nhất vô nhị.

Hiện tại, căn biệt thự này trên danh nghĩa thuộc về ba mẹ cô, mẹ cô thường sẽ đến đó quét tước dọn dẹp.

Những món đồ Kim Mê dùng trước đây đều không bị động vào, vẫn duy trì bộ dạng vốn có, nghe nói Kim Mê muốn tìm bút ghi âm, bà ấy lập tức hẹn cô gặp mặt ở đó.

Một lần nữa bước vào khu biệt thự này, trong lòng Kim Mê cảm thấy bùi ngùi. Thật ra cô hơi sợ phải quay lại nơi đây, bởi nơi đây đối với cô là hiện trường án mạng.

Lúc gõ cửa, cô đặc biệt chú ý đến khóa cửa. Trong báo cáo điều tra của cục cảnh sát, cửa phòng cô không có dấu hiệu bị người khác cạy, những người vào phòng cô không hề sử dụng bạo lực để vào trong.

Kim Mê không biết anh ta đã mở khóa bằng cách nào, nhưng thấy anh ta giết người chuyên nghiệp như vậy... Có lẽ, mở khóa đối với anh ta chỉ là trò xiếc.

Hai mươi năm trôi qua, phần lớn hộ gia đình đều đổi sang dùng khóa điện tử nhưng mẹ cô không hề đổi cánh cửa này, nó vẫn là cái cửa năm đó.

Cô gõ cửa nhà, Phan Tuệ Chân nhanh chóng đi ra mở cửa cho cô.

Nhìn thấy mẹ, mũi Kim Mê hơi chua xót. Phan Tuệ Chân nhìn thấy bộ dạng cô như thế thì không khỏi bật cười: "Sao con lớn đến từng này tuổi đầu rồi mà vẫn thích làm nũng vậy?"

"... Có thể là bị Gia Quả lây ạ." Kim Mê cho mẹ cô xem ảnh của Gia Quả, Phan Tuệ Chân biết đó là một con Samoyed đáng yêu.

Nhưng bà ấy không biết chủ nhân thật sự của chú chó Samoyed này là Tạ Trì.

Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì giấu việc kết hôn, Phan Tuệ Chân tất nhiên không biết mà Kim Mê cũng không đề cập đến chuyện đó với bà ấy. Dẫu sao, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bọn họ ở trong vườn Cẩm Tú, Phan Tuệ Chân vẫn tưởng nơi đó là biệt thự nhà họ Mạnh, Kim Mê cảm thấy sự hiểu lầm này không ảnh hưởng đến tình hình chung, không cần thiết phải giải thích rõ ràng làm gì.

Sau khi đi vào trong nhà, Kim Mê không nhịn được nhìn xung quanh một vòng. Do vẫn luôn không có người ở nên đồ dùng gia dụng trong nhà bị phủ một lớp bụi, thế nhưng bày biện và vị trí của chúng không hề thay đổi, giống hệt như cô thiết kế trước đây.

Kim Mê đi vào trong phòng ngủ của mình và mở ngăn kéo ở đầu giường ra.

Trong ngăn kéo có sẵn một khung ảnh, Kim Mê cầm lấy, nhìn thấy tấm ảnh cũ mà cô đã từng chụp.

Tấm ảnh chụp vào sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của cô, rõ ràng mới qua không bao lâu nhưng đến lúc nhìn lại lại cảm thấy như cách cả một thế hệ.

Khung ảnh đã xuất hiện một số chỗ rỉ sét, ảnh chụp cũng hơi phai màu, dựa theo dòng thời gian tính toán, tấm hình này đã chụp cách đây hai mươi năm.

"Trước đây, mỗi lần mẹ đến nơi này đều sẽ ngắm nhìn tấm ảnh này." Phan Tuệ Chân ngồi xuống cạnh cô, bà ấy cầm khung ảnh trong tay con gái lên: "Mẹ sẽ không nhịn được suy nghĩ, con gái mẹ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại tài giỏi, sao lại gặp phải loại chuyện này?"

Kim Mê vươn tay ôm lấy bà ấy, cô không biết sau khi cô gặp nạn, ba mẹ cô đã vượt qua chuyện đó như thế nào. Có lẽ bọn họ ôm ý định chắc chắn phải trả lại sự trong sạch cho cô mới có thể gắng gượng vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất cuộc đời đó.

Phan Tuệ Chân vỗ về tay cô, bà ấy mỉm cười: "Chẳng phải con muốn tìm bút ghi âm sao? Tìm được chưa?"

Kim Mê khom lưng tìm trong ngăn kéo, cô nhớ rõ ràng rằng cô đã để bút ghi âm vào trong đó, sao không tìm thấy?

"Có thể nó ở trong ngăn kéo khác." Cô đi vòng đến bên kia giường, kéo ngăn kéo ra, bên trong vẫn không có bút ghi âm.

Kim Mê không khỏi nhíu mày, cô quen để bút ghi âm ở vị trí này, không có thể nào nhớ nhầm, chẳng lẽ bị ai đó lấy mất rồi? Cô tìm kĩ càng trong phòng một lần, xác định bút ghi âm không còn ở đây.

"Mẹ cũng không tìm thấy." Phan Tuệ Chân cũng giúp cô tìm bút ghi âm, lúc này, hai người đã lật tung căn nhà lên một lần nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng bút ghi âm đâu.

"Sao đột nhiên con nghĩ đến việc tìm bút ghi âm? Bên trong có ghi gì quan trọng à?" 

Kim Mê không muốn để ba mẹ bị cuốn vào vụ việc này, cô không nói thật với bà ấy: "Cái bút ghi âm kia thường ngày con hay dùng để ghi lại một chút linh cảm. Con từng ghi một giai điệu bên trong, vốn chỉ muốn tìm để nghe thử lại, viết ca khúc mới."

Lời này không tính là lừa dối hoàn toàn, thường ngày nếu linh cảm bùng nổ, nghĩ ra giai điệu nào đó rồi thuận miệng ngân nga vài câu, cô cũng dùng bút ghi âm lại.

Việc này giống với trường hợp có người nửa đêm ngủ nằm mơ, sau đó bò dậy ghi chép lại giấc mơ của mình, tự cho đó là một tác phẩm lớn kinh điển.

Kết quả sáng ngày hôm sau tỉnh táo lại, đọc thử thì thấy tác phẩm cũng chẳng ra làm sao.

Sau đó cô nghe lại giai điệu mà mình ngân nga kia cũng cảm thấy không ra ngô ra khoai gì cả.

Thế nhưng lý do này thành công lừa được Phan Tuệ Chân, bà ấy không nghi ngờ gì cả, chỉ nói quay về tìm giúp cô, nói không chừng đặt bút ghi âm cùng những thứ đồ khác.

Hai người rời khỏi vịnh Chiếu Nguyệt, cùng đến Thiên Hạ Cư ăn trưa rồi ai về nhà nấy.

Về sau, Phan Tuệ Chân vẫn không thể giúp cô tìm lại cái bút ghi âm đó, dường như nó thật sự không cánh mà bay.

Kim Mê càng thêm chắc chắn chiếc bút ghi âm đó đã ghi lại được bí mật gì.

 

Nhưng hai anh em nhà họ Vương kia sao có thể biết được cô ngày nào cũng mang theo bút ghi âm? 

Thời gian vô thức trôi qua, trong thời gian này, Triệu Nghệ Nam vẫn luôn tìm kịch bản mới cho Kim Mê nhưng chưa tìm được kịch bản nào ưng ý.

Thậm chí cô ấy cảm thấy nếu tiếp tục để cho Kim Mê nhận việc thì quá lỗ, bởi vì chờ đến khi phim truyền hình tuyên truyền, giá trị con người Kim Mê có lẽ sẽ tăng mạnh.

Vì thế, hiếm khi Kim Mê được thảnh thơi một thời gian, hậu kỳ bộ phim truyền hình và xét duyệt tiến triển thuận lợi, phía nhà đài cũng bàn bạc xong xuôi.

Trong sự mong đợi của tất cả mọi người, bộ phim truyền hình cuối cùng cũng chính thức có lịch phát sóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play