Ngày thường vào lúc 11 giờ thì đây là thời điểm mà nhà bếp bận rộn nhất.
Nhưng bây giờ, trong phòng bếp ngay cả lửa cũng không có, chỉ nghe thấy âm thanh hoạt động của nồi chiên không dầu.
Kim Mê và Tạ Trì đứng trong nhà bếp, mặc dù trên bàn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cần được xử lý nhưng hai người lại bất động.
“Sao cô biết Đặng Chấn Văn không liên quan đến việc của Kim Mê?” Màn hình điện thoại của Tạ Trì đã tối đen nhưng anh vẫn giữ tư thế cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kim Mê.
Kim Mê vốn cũng biết nhưng không thể giải thích rõ ràng với anh về nguyên nhân đó được: “Ngược lại, tôi còn muốn hỏi anh, sao anh lại nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Đặng Chấn Văn?”
“Không phải anh ta thì ai?” Đặng Chấn Văn là con dao của nhà họ Vương, chưa bao giờ thất thủ, sau khi Tạ Trì điều tra được việc năm xưa có liên quan đến nhà họ Vương thì lập tức chú ý đến Đặng Chấn Văn.
Anh ta đã lấy đi rất nhiều mạng người, không chừng trong số đó có Kim Mê.
“Tôi đổi cách hỏi nha.” Kim Mê thấy anh cứ nhất định nhắm đến Đặng Chấn Văn, chắc chắn đã điều tra được điều gì đó: “Tại sao anh lại cho rằng nhà họ Vương có liên quan đến chuyện của Kim Mê?”
Tạ Trì không trả lời cô, hai người cứ giằng co như vậy một chút thì tiếng kêu “Tích tích” của nồi chiên không dầu vang lên.
Thịt chiên giòn đã được chiên xong.
Kim Mê quay đầu lại nhìn, cô thấy Tạ Trì sẽ không chịu nói nên cô mang bao tay vào, chuẩn bị lấy thịt chiên giòn ra.
“Tôi từng gặp Kim Mê ở du thuyền khi còn nhỏ.”
Giọng nói của Tạ Trì làm Kim Mê khựng lại, cô quay đầu nhìn anh, giống như đang chờ anh nói tiếp.
“Hai anh em nhà họ Vương cũng ở trên chiếc du thuyền đó.” Chuyến du thuyền đó đã diễn ra rất nhiều lần, đôi khi anh nghĩ nếu anh hoặc Kim Mê không bước lên chiếc du thuyền đó, thì vận mệnh của hai người sẽ khác đi: “Tôi nhìn thấy một người phục vụ đứng trước cửa phòng Kim Mê, lén lút nhìn ngó xung quanh, một chút sau thì nghe được tin Kim Mê xảy ra chuyện.”
Kim Mê ngơ ngác, trong trí nhớ của cô, sau khi cô bảo nhân viên tiễn Tạ Trì về thì cô không hề nhìn thấy anh.
Lúc đó anh có quay lại tìm cô sao?
“Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Vương?”
Tạ Trì ngước mắt nhìn về phía cô: “Người phục vụ đó là do nhà họ Vương cử tới, sau khi Kim Mê xảy ra chuyện thì anh ta nghỉ việc ở công ty, thậm chí còn chuyển nhà trong đêm.”
Anh nói rất đơn giản, chỉ bản thân anh biết mình đã tốn bao nhiêu công sức và thời gian mới tìm ra người phục vụ đó và biết được chuyện của nhà họ Vương từ miệng của anh ta.
Khi Kim Mê xảy ra chuyện thì anh mới 8 tuổi, anh có nói chuyện của người phục vụ với ba mẹ nhưng họ không xem đó là việc gì to tát. Sau đó anh lén đến đồn cảnh sát để tìm cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn liên lạc với ba mẹ anh để họ đến đón anh về, kèm theo đó là mắng ba mẹ anh một trận.
Cuối cùng, anh muốn tìm người phục vụ đó để đối chứng với anh ta nhưng anh ta giống như đã biến mất khỏi thế giới.
Không một ai có thể liên lạc với anh ta.
Từ đó về sau chuyện này trở thành chấp niệm trong lòng Tạ Trì, anh cảm thấy bản thân phải tìm cho ra người đó, giống như điều đó có thể chứng minh điều gì đó với thế giới này.
Anh từng nghĩ đến kết quả tệ nhất, ví dụ như người phục vụ đó đã bị diệt khẩu, nhưng anh vẫn không từ bỏ hy vọng tìm được anh ta.
Lúc đó có rất nhiều lần Tạ Trì nghĩ đến việc nếu như anh lớn hơn một chút và mạnh mẽ hơn một chút thì có lẽ sẽ không vất vả như vậy.
Anh rất muốn lớn lên thật nhanh và trở nên mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, anh đã tìm được người phục vụ đó, anh ta không hề bị diệt khẩu nhưng lại tưởng rằng mình sắp bị anh diệt khẩu nên bất cẩn nói ra tên của Vương Cảnh Bình.
Từ đó về sau, Tạ Trì đã biết được ai là kẻ thù của mình.
Kim Mê đang chậm rãi tiếp thu mấy câu nói của Tạ Trì.
Hai anh em nhà họ Vương cử người phục vụ lén lút ở của phòng cô? Họ muốn làm gì chứ?
Trên du thuyền, lần giao thiệp duy nhất giữa cô với họ là buổi tiệc đó.
Cô đã bỏ lỡ điều gì trong buổi tiệc đó?
Cô công nhận là bản thân có thái độ không được tốt đối với hai anh em nhà họ Vương, cô còn rời đi khi chưa kết thúc buổi tiệc. Nếu nói bọn họ cấm cô hoạt động vì việc này thì cô tin, nhưng phái người để giết cô thì hơi quá.
Cứ cho là họ một tay che trời tại thành phố A, nhưng cũng không cần thiết phải làm vậy.
“Việc nên nói hay không nên nói thì tôi đã nói hết cho cô, mong là cô nhớ kỹ bản thân đã đồng ý với tôi điều gì, đừng điều tra chuyện này nữa.” Tạ Trì nhắc nhở cô rằng anh nói với cô nhiều như vậy để cô đừng lén điều tra nữa bởi vì làm vậy có thể bị nhà họ Vương để ý đến.
Kim Mê cũng biết anh lo lắng cho an nguy của cô, nhưng đây là chuyện của cô, không thể không điều tra.
“Ba mẹ, sao ba mẹ lại ở trong phòng bếp mà lười biếng vậy?” Hứa Gia Thượng chạy vào từ bên ngoài, thấy Kim Mê và Tạ Trì đứng đó mà không làm gì, đến hai củ khoai tây còn chưa cắt xong, không nhịn được cau mày: “Có lẽ con phải ở đây giám sát ba mẹ mới được.”
“…”
Sau khi cậu bé đến giám sát đến thì hiệu suất làm việc của Kim Mê và Tạ Trì tăng lên hẳn, cuối cùng ba người bọn họ cũng ăn cơm trước 1 giờ.
Đây là lần đầu tiên Kim Mê và Tạ Trì chính thức vào bếp, làm được năm món và một canh, không phải rất ngon nhưng hương vị cũng khiến người khác phải kinh ngạc.
“Quao, không hổ là tôi, lần đầu nấu cơm đã ngon như vậy!” Kim Mê bận rộn trong bếp một hồi lâu nên đã đói bụng, lúc này cơm ăn vào trở nên đặc biệt thơm ngon.
Hứa Gia Thượng cũng nịnh nọt mà khen: “Mẹ, thịt chiên giòn thật là giòn, ăn ngon ghê!”
Dì Chu đứng kế bên: “…”
90% công sức là của nồi chiên không dầu.
10% còn lại là của nguyên liệu.
“Bí đỏ cũng ngọt lắm!” Kim Mê gắp một cục bí đỏ mềm mềm bỏ vào chén Hứa Gia Thượng, chính tay cô đã gọt vỏ, cắt thành khối và bỏ vào nồi hấp, không ngờ nó thành công như vậy.
Cô không nhận ra rằng, bí đỏ ngọt là do nó được nuôi dưỡng tốt.
Còn món thịt nguội xào ớt mà Tạ Trì làm, thịt nguội là loại thượng hạng được nhập khẩu từ nước ngoài, Tạ Trì chỉ cắt một chút ớt rồi xào sơ qua, không có kĩ thuật hay chú ý nhiệt độ gì cả nhưng mùi vị cũng khá ngon.
Quản gia nghĩ rằng món này không thể để một vị đầu bếp nào nhìn thấy được bởi vì người ta không thể chịu nổi nổi khi nhìn thấy cảnh thịt nguội thượng hạng bị lãng phí như vậy.
Tóm lại là ba người rất hài lòng với bữa cơm này.
Sau khi ăn xong, Tạ Trì và Kim Mê cũng không cần dọn dẹp phòng bếp, hai người ngồi nghỉ ngơi trên sô pha với Hứa Gia Thượng.
Bà nội của Tạ Trì gọi điện thoại đến, Kim Mê cố ý đi xa ra một chút rồi nghe điện thoại: “Bà nội.”
“Ơi.” Bà cụ nghe điện thoại, giọng nói bất giác trở nên ngọt ngào giống như Kim Mê: “Nghe nói hôm nay cháu và Tiểu Trì nấu cơm cho Thượng Thượng ăn sao?”
“…” Quả nhiên trong nhà có nội gián của bà nội: “Dạ, mặc dù là mấy món đơn giản nhưng rất ngon, hình như cháu có tài năng về lĩnh vực nấu nướng.”
Bà cụ đã nhìn thấy ảnh chụp bàn đồ ăn mà cô và Tạ Trì làm, chuyện tài năng hay không thì bà không nói: “Bà thấy Thượng Thượng rất thích hai đứa, tính nết của đứa nhóc này hơi âm u kỳ quái, bạn bè ở trường mẫu giáo đều sợ thằng bé, không ai chịu kết bạn với thằng bé …”
“Không phải đâu bà nội, bà đợi cháu một chút.” Kim Mê quay đầu nhìn Gia Quả đang chơi cùng Hứa Gia Thượng, thằng bé tươi cười đáng yêu, không khác mấy so với Gia Quả: “Nhìn thằng bé không hề âm u kỳ quái mà, bà nội có chắc thằng bé mà bà đưa đến đây là Thượng Thượng không vậy?”
“Bà chắc chắn mà, Tiều Trì gửi ảnh cho bà xem rồi, sao mà sai được chứ.”
“…” Vậy thì sai ở đâu? “Mấy nhóc ở trường mẫu giáo đặt chuyện về thằng bé rồi.”
Bà cụ hơi bất ngờ và cong khóe miệng: “Xem ra cháu rất thích Thượng Thượng, vậy thì bà yên tâm rồi. Trẻ con rất nhạy cảm, bây giờ Thượng Thượng ở chỗ của hai cháu, cháu và Tiểu Trì đừng cãi nhau nhé.”
“…Dạ, cháu biết rồi ạ.” Kim Mê nói thêm vài câu với bà nội rồi tắt điện thoại.
Hứa Gia Thượng thấy cô quay lại, vừa ngáp vừa đi đến: “Mẹ, con mệt rồi, con muốn lên lầu ngủ trưa.”
Tạ Trì ngồi ở kế bên nhưng cậu bé không kêu Tạ Trì, giống như bản năng của trẻ con là luôn thích bám lấy mẹ.
Kim Mê xoa đầu cậu bé, nắm tay cậu bé đi lên lầu: “Vậy mẹ dắt con lên lầu.”
Gia Quả thấy họ đi thì cũng đuổi theo, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tạ Trì.
“…” À, đúng lúc, anh có thể tập trung làm việc.
Hứa Gia Thượng bò lên giường, Kim Mê đắp chăn cho cậu bé, thấy cậu bé vẫn mở mắt nhìn mình thì Kim Mê cười hỏi: “Con nói mệt mà, sao vẫn mở mắt to vậy?”
Hứa Gia Thượng im lặng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ có tin chuyện hôm nay con nói không?”
“Mẹ tin.” Kim Mê xoa đầu cậu bé, hình như nhớ tới điều gì đó: “À đúng rồi, con có đồng hồ thông minh mà, mẹ sẽ kết nối với điện thoại của mẹ, sau này con có nhìn thấy điều gì thì gọi điện thoại kể cho mẹ nghe.”
“Dạ.” Hình như Hứa Gia Thượng rất vui khi thấy cô tin mình, cậu bé lưu điện thoại của Kim Mê vào đồng hồ, rồi nhìn về phía cô: “Thật ra trước đó có nhìn thấy mẹ và ba, là hình ảnh trong tương lai.”
Kim Mê hơi ngạc nhiên: “Hả?”
“Con từng thấy chúng ta ở cùng nhau, có vẻ như con rất vui, nên con nhờ ông bà ngoại đưa con đến nhà của bà cố Tạ. Con đã đến đó, quả nhiên bà cố Tạ bảo con ở lại, sau đó đưa con đến chỗ ba mẹ.”
Kim Mê: “…”
Vậy là bà nội đã trăm tính ngàn tính nhưng cuối cùng lại bị một đứa nhóc 5 tuổi giăng bẫy sao?
“Sao con biết ba mẹ là người trong ảnh?”
Kim Mê vừa hỏi xong câu này thì Hứa Gia Thượng đã nhắm mắt ngủ rồi.
Kim Mê: “…”
Diễn đúng không?
Hình như cậu bé đã ngủ thật rồi, Kim Mê không làm phiền cậu bé, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đến buổi chiều, cô đến phim trường đúng giờ, hôm nay phải quay cảnh tai nạn giao thông, đoàn phim đặc biệt chuẩn bị một chiếc ô tô cho trường quay. Vụ tai nạn giao thông này xảy ra ở 6 năm trước và đây cũng là nguyên nhân dẫn đến hàng loạt bi kịch cho nhà họ Diệp, đây cùng là lần bị đánh tráo đầu tiên của hai chị em mà Kim Mê thủ vai.
Đây là phân cảnh quan trọng, Kim Mê phải diễn hai vai và phải hóa trang.
Lúc đoàn phim cầm váy hoa và tóc giả đến thì Kim mê hiểu được Hứa Gia Thượng thật sự có thể nhìn thấy một vài hình ảnh trong tương lai.
Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ váy này.
Sau khi trời tối, đoàn phim quay vài cảnh trước lúc tai nạn giao thông, sau đó Kim Mê đi hóa trang, đoàn phim quay chi tiết vụ tai nạn giao thông tại trường quay.
Lúc Kim Mê đi ra thì xe đã tông vào sườn núi và khung cửa đã bị biến dạng. Cũng may xe không bị lật, như vậy sẽ tiện hơn khi Kim Mê quay ở trong xe.
Đạo diễn nói với cô vài lần về cách bò ra khỏi xe như thế nào và bảo cô phải cẩn thận.
Kim Mê làm theo lời dặn của đạo diễn và leo vào trong xe, sau khi nghe khẩu lệnh, cô đập thật mạnh cửa vài lần rồi dùng lực mở cửa ra.
Sau đó là một bàn tay đầy máu đưa ra từ trong xe, để lại vết máu trên mặt đường xi măng. Những vết thương và máu trên người Kim Mê đều là giả nhưng trong lúc cô bò ra khỏi xe một cách khó khăn thì mọi người đều tin đó là thật, sau đó bị ám ảnh bởi hình ảnh đó.
Kim Mê thở dốc, máu trên đỉnh đầu chảy xuống trán và nhiễu thành giọt, làm tầm mắt cô trở thành màu hồng mơ hồ. Giống như nhận ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên và nhìn vào ống kính.
“Cắt, tốt quá, tiếp tục nào!”
Vì đòi hỏi phải ghép nhiều góc quay nên tối hôm nay Kim Mê phải bò ra khỏi xe tận ba lần.
Quay cảnh của người chị xong thì quay cảnh góc nhìn của người em.
Đêm nay phải làm việc đến rạng sáng với quay trong cảnh này.
Lúc về nhà thì Kim Mê đã mệt lả, nếu cả người không dính máu lỏng rất khó chịu thì cô cũng không thèm tắm mà lên giường ngủ luôn.
Khi cô tắm xong và ngủ đến khi mụ người thì một bức ảnh cô bò ra khỏi xe và nhìn vào máy ảnh đã nhanh chóng lên no 1 của hot search.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT