Có lẽ do đã lâu chưa gặp được Tạ Trì, Gia Quả tỏ ra vô cùng thân thiết với anh, Tạ Trì vuốt ve Gia Quả đang nằm bên cạnh cứ như không nhìn thấy Kim Mê trở về.
… Sao có thể như vậy, rõ ràng vừa rồi Gia Quả đã chạy ra đón cô, sao anh có thể không nhận ra được chứ!
Chắc chắn là anh đang cố ý phớt lờ cô!
Nghĩ như vậy, Kim Mê không khỏi lạnh lùng cười, lúc nói chuyện cũng không được thân thiện cho lắm: “Sao anh lại trở về rồi?”
Lúc này, Tạ Trì mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, vẻ mặt thản nhiên: “Đây là nhà của tôi, tôi trở về nhà của mình thì có vấn đề gì sao?”
Kim Mê hiểu ra: “Ồ, ý của anh là muốn đuổi tôi đi đấy à?”
“…” Tạ Trì không biết tại sao cô lại có thể đưa ra kết luận như vậy, bàn tay đang vuốt ve con chó của anh dừng lại một chút: “Tôi không có ý đó.”
“Không sao, cho dù anh có ý đó thì tôi cũng sẽ không ở lại đây đâu.” Lúc mới rời bệnh viện, Kim Mê vẫn hơi lo lắng rằng nếu cô và Tạ Trì ly hôn thì cô không thể không dọn về nhà họ Mạnh, nhưng bây giờ cô đã lấy lại biệt thự Kim Hải, còn để dành cho bản thân một căn phòng riêng: “Cũng không phải là tôi không có chỗ ở.”
“Gâu gâu.” Gia Quả thấy cô lên lầu, ở phía sau sủa hai tiếng để gọi cô, giống như nó muốn giữ cô ở lại.
Kim Mê không quay đầu lại, nó lại quay về phía Tạ Trì rồi tiếp tục sủa lên, nhưng Tạ Trì vẫn ngồi trên sô pha, không có ý định đuổi theo.
“Gâu!” Gia Quả trực tiếp giơ chân lên, đẩy Tạ Trì.
Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy, lập tức trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Ngay cả một con chó mà cũng biết cách làm người hơn cậu chủ.
Sau khi Kim Mê lên lầu, cô cũng không xuống dưới nữa, mà nhờ dì Chu mang đồ ăn lên phòng cho cô. Trong lòng dì Chu rất sốt ruột, rõ ràng buổi tối cậu chủ không ăn cơm, cố tình chờ mợ chủ trở về, nhưng tại sao hai người họ vừa gặp mặt thì đã cãi nhau rồi?
Tục ngữ nói rằng tiểu biệt thắng tân hôn, thế nhưng sao đến lượt bọn họ lại không hề linh nghiệm chút nào vậy?
Bà nội Tạ Trì cũng không khỏi lo lắng cho tình hình của hai người bọn họ, còn nhờ quản gia gọi điện thoại qua để dò hỏi.
Đáng tiếc tin tức hỏi được cũng chẳng phải tin tốt lành gì.
“Nghe quản gia Hứa nói thì có vẻ cậu chủ Tạ Trì và cô Mạnh ở với nhau không vui vẻ mấy, cô Mạnh còn nói muốn chuyển ra ngoài.”
Những lời này lập tức khiến bà cụ im lặng, bà cho rằng Tạ Trì vội vàng trở về như vậy, là bởi vì muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai người, nhưng không ngờ lại là kết quả này.
“Xem ra vẫn phải để tôi tìm cách giải quyết mới được.” Đứa cháu trai này của bà làm ăn kinh doanh rất tốt, tuy nhiên, về chuyện tình cảm nam nữ thì anh lại không có chút kinh nghiệm nào.
Lúc trước, nếu không phải ông nội của anh và ông cụ nhà họ Mạnh đã quyết định liên hôn từ trước, thì có khi đến bây giờ anh vẫn còn chưa có vợ.
Nói chung vẫn phải để bà ra tay.
Ngày hôm sau, Kim Mê đã khởi hành đi đến phim trường từ sáng sớm, nên không gặp Tạ Trì. Hôm nay trùng hợp có một đội cảnh sát đến trường học để giảng giải tuyên truyền về chống lừa đảo, nghe nói ở đây có đoàn làm phim đang quay nên thuận tiện ghé qua đoàn làm phim rồi tuyên truyền một chút kiến thức chống lừa đảo.
Người cảnh sát đến tuyên truyền vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, cho nên đã thu hút không ít các bạn học sinh đến chụp ảnh, Kim Mê thấy giọng nói của anh ấy rất quen, mãi đến khi có người gọi anh ấy là đội trưởng Thẩm thì Kim Mê mới nhớ ra.
Hình như đây là người cảnh sát đã nói chuyện với Tạ Trì ở trong phòng vào ngày hôm đó.
Hôm nay Thẩm Xác tới đây, cũng là bởi vì sếp đã giao nhiệm vụ này cho anh ấy, vừa giảng giải tuyên truyền xong, đang chuẩn bị rời đi thì bị một người phụ nữ gọi lại: “Cảnh sát Thẩm, làm phiền một chút.”
Thẩm Xác quay đầu lại, nhận ra đây là Mạnh Xán Nhiên - một nữ minh tinh.
“Cô Mạnh, cô có chuyện gì muốn hỏi ý kiến tôi về vấn đề lừa đảo này à?”
Kim Mê gật đầu, nói với anh ấy: “Quả thật tôi đang có một số vấn đề muốn thảo luận cùng anh, nhưng nơi này không được tiện cho lắm, tôi có thể xin phương thức liên lạc với anh không?”
Thẩm Xác biết rằng minh tinh là nhân vật của công chúng, một chút việc nhỏ cũng có thể bị thổi phồng, cho nên việc cô không muốn nói ở chỗ này, anh ấy hoàn toàn có thể hiểu được: “Ừ, vậy cô thêm Wechat của Tiểu Lưu đi, cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, chuyên nghiệp hơn tôi nhiều.”
Nói xong, anh ấy nghiêng đầu, muốn gọi một nữ cảnh sát đi cùng mình, Kim Mê ngắt lời anh ấy và nói: “Vấn đề của tôi chỉ có cảnh sát Thẩm mới có thể giúp được thôi, anh yên tâm, tôi thật sự chỉ muốn hỏi một số vấn đề, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh đâu.”
“…” Quả thật Thẩm Xác giống như một bông hoa trong đội cảnh sát, nhưng đối phương là một nữ minh tinh xinh đẹp, nhìn thoáng qua thì có vẻ cô mới là người sẽ bị quấy rầy hơn anh ấy: “Vậy được rồi.”
Ai kêu anh ấy là cảnh sát nhân dân cơ chứ.
Kim Mê thêm thông tin liên lạc của anh ấy xong, cũng không tiếp tục làm phiền anh ấy mà quay trở về đoàn làm phim. Tiểu Châu thấy cô trở về, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên với cô.
Xung quanh có rất nhiều người muốn hỏi thông tin liên lạc của đội trưởng Thẩm, nhưng chỉ có chị Nhiên của bọn họ là thật sự lấy được.
Còn phải nói, đây là chị Nhiên của bọn họ đó!
Kim Mê thêm WeChat của Thẩm Xác chỉ vì muốn hỏi thăm anh ấy về chuyện của Đặng Chấn Văn, tuy rằng cũng không chắc có thể hỏi được gì từ anh ấy, nhưng nếu đã gặp rồi thì hỏi thăm thêm một chút cũng không sao.
Tranh thủ lúc đang nghỉ ngơi, cô click mở khung chat với Thẩm Xác, bởi vì không biết ba chữ Đặng Chấn Văn là ba chữ nào, nên cô đã gửi tin nhắn thoại cho anh ấy: “Chào cảnh sát Thẩm, ngày hôm trước tôi nghe thấy anh và Tạ Trì có nói chuyện về Đặng Chấn Văn, lần này anh ấy bị thương, anh cho tôi hỏi việc này có liên quan gì đến cái tên Đặng Chấn Văn này hay không thế?”
Cô không chắc liệu cảnh sát Thẩm có biết mối quan hệ giữa cô và Tạ Trì hay không, nhưng nếu cô nói như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ đoán được.
Quả thật Thẩm Xác không biết vợ của Tạ Trì là cô. Anh ấy và Tạ Trì quen biết với nhau thông qua việc điều tra vụ án của nhà họ Vương, mấy năm nay, trong lúc Tạ Trì điều tra nhà họ Vương và Đặng Chấn Văn, cũng cung cấp cho cảnh sát bọn họ một số manh mối vô cùng quan trọng.
Nhưng nếu nói về quan hệ cá nhân giữa hai người bọn họ, cũng không thể nói là quá thân thiết, ít nhất thì anh ấy không được mời đến dự đám cưới của Tạ Trì.
Anh ấy không ngờ rằng người kết hôn với Tạ Trì lại chính là Mạnh Xán Nhiên - nữ minh tinh có vẻ rất nổi tiếng dạo gần đây?
Ngày hôm đó, lúc anh ấy và Tạ Trì nói chuyện, chỉ có vợ của Tạ Trì đang ở phòng vệ sinh nghe được, nếu bây giờ cô nói như vậy, thì có nghĩa người kia chính là cô.
Chỉ là truyền thông chưa từng đưa tin rằng Mạnh Xán Nhiên đã kết hôn… Cho nên hai người này đang bí mật kết hôn phải không?
Thẩm Xác đang điều tra được vụ án dở dang thì vô tình hóng được drama lớn như vậy.
Kim Mê cho rằng Thẩm Xác đang bận, sẽ không trả lời tin nhắn của cô ngay, nhưng không ngờ anh ấy đã nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời: “Cô Mạnh, đây là vấn đề mà cô muốn hỏi ý kiến của tôi à?”
Kim Mê suy nghĩ một lát, cũng bắt đầu trả lời anh bằng tin nhắn: “Lần này Tạ Trì bị thương, tôi rất lo lắng, tôi muốn khuyên anh ấy vài câu, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái gì anh ấy cũng không chịu nói với tôi. Không ngờ hôm nay trùng hợp gặp được cảnh sát Thẩm ở đây, cho nên mới làm phiền hỏi thăm anh một chút.”
Thẩm Xác: Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng cậu ấy không nói cho cô cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của cô. Cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra chuyện của Đặng Chấn Văn, cô cũng khuyên Tạ Trì đừng can thiệp vào chuyện này nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ bắt được anh ta.
Kim Mê biết ngay rằng anh ấy không dễ nói chuyện như Trần Giác, nhưng nếu đã nói ra điều này thì cô vẫn không cam lòng hỏi một câu: “Vậy tôi có thể nhìn xem Đặng Chấn Văn trông như thế nào được không?”
Thẩm Xác hơi bất ngờ trước yêu cầu này của cô, mặc dù Đặng Chấn Văn là một nhân vật nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn luôn trốn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hoàn toàn không dám về nước. Nếu bọn họ ở trong nước thì trên lý thuyết sẽ không gặp được anh ta, dù có biết dáng vẻ của anh ta thì cũng không có ý nghĩa gì.
Hay cô cũng có suy nghĩ giống với Tạ Trì, muốn ra nước ngoài để tìm người?
Thẩm Xác: Cô muốn làm gì?
Kim Mê cảm thấy hơi nhức đầu khi nhìn thấy câu hỏi này, tại sao mọi người đều quan tâm đến việc cô muốn làm gì như vậy! Cái gì cô cũng không muốn làm, cô chỉ muốn biết liệu đây có phải là người đàn ông đã đột nhập vào nhà cô năm đó hay không thôi mà!
“Có lẽ tôi đã từng gặp anh ta.”
Thẩm Xác nhìn thấy tin nhắn này thì không khỏi nhíu mày. Đặng Chấn Văn đã trốn chạy được mười năm, mười năm trước, Mạnh Xán Nhiên mới khoảng 11, 12 tuổi? Dẫu sao thì Đặng Chấn Văn cũng từng được xem con dao sắc bén nhất trong tay của nhà họ Vương, anh ta vừa ra tay chính là muốn lấy mạng của người khác, một cô gái nhỏ như cô thì làm sao có cơ hội nhìn thấy anh ta được chứ?
Thẩm Xác: Mười năm trước anh ta đã bỏ chạy ra nước ngoài rồi, cô đã gặp anh ta khi nào, trong hoàn cảnh như thế nào thế?
Kim Mê bạo dạn trả lời: “Anh cho tôi xem dáng vẻ của anh ta trông như thế nào thì tôi sẽ lập tức nói cho anh biết.”
Thẩm Xác nhướng mày, còn biết nói điều kiện với anh ấy nữa cơ đấy?
Anh ấy nhớ rõ trước đây trên mạng đã từng điều tra về Mạnh Xán Nhiên, nói rằng cô từng đi du học ở nước ngoài, nếu cô ở nước ngoài gặp được Đặng Chấn Văn thì không phải là không thể, nhưng nếu ngay cả dáng vẻ của Đặng Chấn Văn trông như thế nào cô cũng không biết, thì làm sao cô biết đối phương là Đặng Chấn Văn được chứ?
Thẩm Xác: Nếu cô không biết anh ta trông như thế nào, vậy sao cô biết được người cô nhìn thấy chính là Đặng Chấn Văn? Ở nước ngoài, anh ta không chỉ làm phẫu thuật thẩm mỹ, tên và thân phận cũng đã thay đổi vô số lần, cô không cảm thấy lời nói trước sau của mình có chút mâu thuẫn à?
Kim Mê: “…”
Hay lắm, không hổ danh là cảnh sát Thẩm.
Nhưng cô cũng đã thu hoạch được không ít, ít nhất cô đã biết ba chữ Đặng Chấn Văn viết như thế nào.
Cô dùng ba chữ này, rồi lên mạng tìm kiếm tên người này một chút, nhưng vẫn mãi không tìm được thông tin gì, tất cả những gì cô tìm được đều là những người bình thường trùng tên trùng họ.
Thẩm Xác thấy cô không trả lời, cũng đặt điện thoại xuống, một lát sau, anh ấy tìm thấy tên Tạ Trì trong danh sách, sau đó gửi một tin nhắn cho anh: “Mới vừa rồi vợ của anh đã tìm tôi để hỏi thăm về chuyện của Đặng Chấn Văn, tốt nhất anh đừng tiếp tục điều tra thêm nữa, nếu không có thể sẽ liên lụy đến người bên cạnh anh đó.”
Hôm nay, Tạ Trì đến công ty tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, sau khi nhìn thấy anh thì các giám đốc đều có vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Trần Giác lo lắng với tình trạng sức khỏe bây giờ của anh thì sẽ không thể nào đối phó được với những người trong hội đồng quản trị, nhưng xét từ kết quả thì có vẻ quyết định lần này của anh ấy là chính xác.
Anh vừa xuất hiện, không chỉ giúp ổn định lòng người mà còn giúp ổn định cổ phiếu của tập đoàn.
Tạ Trì vẫn không khác gì bình thường, tựa như người bị thương vào mấy ngày hôm trước không phải anh.
Nhưng Trần Giác biết, sức khoẻ của anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, anh chỉ đang cố gắng gượng mà thôi!
Lúc bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ấy nhìn thấy Tạ Trì ngồi sau bàn làm việc với sắc mặt không tốt lắm, vì thế lập tức đóng cửa lại, bước đến hỏi khẽ: “Tổng giám đốc, anh sao thế, anh thấy khó chịu ở chỗ nào à?”
Tạ Trì mím môi thành một đường thẳng, một lát sau mới nói: “Mạnh Xán Nhiên hỏi thăm Thẩm Xác về chuyện của Đặng Chấn Văn.”
“Hả?” Trần Giác không khỏi sửng sốt, hoá ra cô Mạnh vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc nữa ư? Nhưng sao cô lại liên lạc được với đội trưởng Thẩm cơ chứ?
Anh ấy nói ra thắc mắc ở trong lòng mình, sắc mặt của Tạ Trì ngồi phía đối diện lại càng trở nên khó coi hơn. Vấn đề này anh cũng vừa hỏi Thẩm Xác, Thẩm Xác chỉ trả lời anh sáu chữ: “Cô ấy tìm tôi xin WeChat.”
“Hôm nay Thẩm Xác đến trường đại học nơi cô ấy đang đóng phim để giảng giải tuyên truyền, cho nên trùng hợp gặp được.”
“À…” Trần Giác gật đầu: “Vậy thì chắc chắn cảnh sát Thẩm sẽ không nói cho cô ấy nghe đâu.”
“Ừ.” Vẻ mặt của Tạ Trì vẫn chưa dịu lại, rốt cuộc tại sao Mạnh Xán Nhiên lại cố chấp với chuyện của Đặng Chấn Văn như vậy? Hơn nữa Thẩm Xác còn nói cho anh biết, cô nói rằng có lẽ cô đã từng gặp Đặng Chấn Văn.
Quả thật lời nói trước sau của cô có chút mâu thuẫn, nếu cô và Đặng Chấn Văn thật sự không có bất kỳ mối quan hệ gì thì tại sao cô lại quan tâm đến chuyện của anh ta như vậy?
Kim Mê không biết rằng đội trưởng Thẩm đã bán đứng cô, cho nên cô vẫn còn cảm thấy vui vẻ vì hôm nay được tan làm đúng giờ.
Mặc dù đoàn làm phim của bọn họ không có kinh phí lớn như những đoàn làm phim khác, nhưng bọn họ có thể tan làm đúng giờ!
Tâm trạng vui vẻ của cô vẫn được duy trì liên tục đến khi cô về đến nhà và nhìn thấy một cậu bé lạ đang ngồi trong phòng khách.
Cô sửng sốt một chút, còn tưởng bản thân đi nhầm phòng, nhưng Gia Quả vẫn đang cọ ở bên chân cô, dù sao đi chăng nữa thì có vẻ như là… Người bạn nhỏ này mới là người đi nhầm nhà chứ?
Cô nhìn đứa trẻ đang ngồi trên sô pha, đứa trẻ cũng đang nhìn cô với đôi mắt to tròn và ngây thơ.
Vốn dĩ đứa trẻ này trông đã rất đáng yêu, lại hành động dễ thương như vậy khiến cho Kim Mê có chút không chịu nổi.
“Dì Chu.” Cô nhanh chóng quay người gọi dì Chu: “Đứa trẻ này là sao thế ạ?”
Dì Chu cũng không biết đây là con của nhà ai, suốt cả buổi chiều, người giúp việc trong nhà ai cũng đoán rất lâu: “Đứa trẻ này là do bà cụ kêu người đưa sang đây vào buổi chiều, cũng không nói là con nhà ai, chỉ bảo chúng ta hãy chăm sóc thằng bé thật tốt.”
Kim Mê không khỏi sững sờ, nhìn dáng vẻ ngập ngừng lúc nói lời này của dì Chu, chỉ sợ trong lòng bà ấy ít nhiều cũng đã suy đoán về đứa trẻ này, cô lại nhìn về phía đứa trẻ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, càng nhìn lại càng cảm thấy thằng bé và Tạ Trì có chút quan hệ.
… Con mẹ nó, không lẽ đây chính là con riêng của Tạ Trì sao?
Anh thật sự đã có một đứa con riêng lớn như vậy rồi ư?!
Cô còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để đối mặt với đứa con riêng từ trên trời rớt xuống này thì xe của Tạ Trì cũng từ bên ngoài chạy về.
Kim Mê vẫn còn đứng đó, cùng với đứa trẻ ngồi trên sô pha mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Tạ Trì bước vào phòng khách, nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi ngơ ngác.
Bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ, Tạ Trì nhíu mày, nhìn về phía Kim Mê đang đứng bên cạnh: “Cô đưa đứa trẻ này từ đâu về thế?”
“…” Từ trước đến nay Kim Mê chưa từng thấy ai làm việc ác còn tố cáo người khác trước như vậy: “Hả, đây chẳng phải là đứa con riêng của anh à? Sao anh còn hỏi tôi làm gì?”
Tạ Trì lại nhíu mày, giống như anh không nghe hiểu lời cô nói: “Con riêng của tôi? Từ lúc nào tôi đã có con riêng rồi thế?”
“Cái này thì phải hỏi chính bản thân anh đấy.”
Trong lúc hai người bọn họ còn đang tranh cãi, rốt cuộc người bạn nhỏ ngồi trên sô pha cũng lên tiếng nói chuyện bằng giọng trẻ con: “Hai người là ba mẹ của con phải không?”
Kim Mê: “…”
Tạ Trì: “…”
Đầu óc Kim Mê nhanh chóng xoay chuyển, nếu nói đứa trẻ này là con riêng của Tạ Trì thì xét về mặt tình cảm, việc thằng bé không biết ba của mình là ai cũng có thể tha thứ, nhưng làm sao ngay cả mẹ của mình mà thằng bé cũng không biết được cơ chứ?
Rốt cuộc thì đây là con nhà ai vậy!
“Báo cảnh sát đi.” Tạ Trì lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi 110.
Giống như đã tính trước thời gian, đúng lúc này điện thoại của bà nội Tạ Trì lại gọi đến.
Bàn tay của Tạ Trì đang đặt trên màn hình dừng một chút, rồi ấn nhận điện thoại: “Bà nội.”
“Ừ, Tiểu Trì, đứa trẻ đã đến chỗ cháu chưa?”
“…” Tạ Trì nhìn đứa trẻ đang ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, anh hỏi bà nội: “Có phải là một cậu bé khoảng chừng năm tuổi phải không bà?”
“Đúng đúng, cháu đã nhìn thấy thằng bé rồi sao?” Giọng nói của bà cụ truyền từ loa thoại sang, Tạ Trì ấn loa ngoài, giống như muốn chứng minh với ai đó rằng đứa trẻ này không phải là con riêng của anh: “Đây là con của một người bạn của bà, giúp bà chăm sóc cho thằng bé khoảng mấy ngày nhé. Cứ nghĩ đến việc thằng bé sẽ ở cùng với một bà cụ như bà ở trên núi thì hẳn sẽ cảm thấy nhàm chán biết bao, nên bà đã quyết định gửi thằng bé đến chỗ của cháu. Cháu và Xán Nhiên đều là người trẻ tuổi, hơn nữa trong nhà còn có một con chó, thằng bé chắc chắn sẽ thích.”
Bà cụ nói xong, Tạ Trì còn cố tình ngước mắt lên nhìn Kim Mê, sau đó mới tắt loa ngoài, rồi cầm điện thoại đi sang một bên: “Chỉ là hình như thằng bé cũng không biết ba mẹ của mình là ai, vừa rồi còn gọi chúng cháu là ba mẹ.”
Bà cụ nghe anh nói vậy thì thở dài: “Thằng bé cũng là một đứa trẻ đáng thương, ba mẹ thằng bé đều đã ly hôn từ trước khi sinh ra thằng bé, hai người đó không ai muốn nuôi thằng bé, cho nên thằng bé vẫn luôn ở cùng với ông bà ngoại. Cặp ba mẹ kia đúng là vô trách nhiệm, đứa trẻ lớn như vậy nhưng cũng chưa một lần về thăm thằng bé, tựa như chưa từng sinh ra vậy.”
Tạ Trì nghe vậy thì không khỏi nhíu mày: “Nếu đã vậy thì tại sao lúc trước còn muốn sinh ra đứa trẻ này?”
“Lúc ấy hai người họ đều còn trẻ tuổi, chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm ba mẹ thì đã có thai, trong lúc mang thai thì chúng lại liên tục cãi nhau, lúc ly hôn thì cái thai trong bụng đã lớn.” Quả thật việc bà cụ gửi đứa trẻ đến chỗ của Tạ Trì và Kim Mê là cũng có chút tâm tư, nhưng những lời này cũng không phải do bà bịa đặt. Trước đây, khi bà biết được việc này, bà đã mắng hai người kia vô cùng thê thảm: “Sau này cháu và Xán Nhiên không thể như vậy, sau khi sinh con ra thì phải có trách nhiệm với đứa con của mình.”
Tạ Trì: “…”
Ngay cả các giai đoạn trước khi sinh con mà hai người bọn họ còn chưa thực hiện được nữa là.
“Đứa trẻ này không còn người thân nào khác hay sao ạ? Tại sao họ lại đưa thằng bé đến chỗ của bà?”
“Mọi người đều nói đang bận, không muốn chăm sóc, hơn nữa chẳng phải một bà cụ như bà cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?”
“…” Anh chợt nhận ra, bà nói nhiều như vậy nhưng thật ra tất cả đều là lấy cớ, đứa nhỏ này là do bà nội cố ý đưa đến đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT