Kim Mê nói lời này xong, trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức có chút ngột ngạt.

Tạ Trì ngồi ở trên giường, anh hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống ở trên mặt anh lưu lại một bóng mờ nhạt, che giấu đi vẻ mặt của anh.

“Cô ấy thật sự đã chết rồi nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.” Giọng nói của Tạ Trì không lớn nhưng cảm giác áp bách không hiểu được lại làm người ta có chút không thở nổi: “Tôi cứ nghĩ cô cũng là fan hâm mộ của Kim Mê, có thể hiểu được vì sao trước đây cô lại có dáng vẻ muốn rửa sạch nỗi oan khuất cho cô ấy, thế mà tôi lại tin là thật.”

Trong lòng Kim Mê nghẹn muốn chết, đương nhiên cô muốn rửa sạch nỗi oan khuất cho bản thân, nhưng đây là chuyện của riêng cô, cô không muốn làm liên lụy đến người khác: “Chuyện của cô ấy chắc chắn có ẩn tình khác, nhưng anh không phải cảnh sát, cũng không phải người thân của cô ấy. Với tư cách là một fan hâm mộ thì anh đã làm được nhiều rồi, chẳng lẽ anh nhất định phải lấy tính mạng của mình ra mới được công nhận sao? Kể cả bản thân anh không sợ nhưng anh cũng nên nghĩ lại vì người thân của mình chứ, phải không? Nếu anh xảy ra chuyện gì thì ba mẹ anh, bà nội anh, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Tạ Trì không nói gì nhưng môi anh đã mím thành một đường thẳng tắp. Anh biết cô nói đúng, mấy năm nay ba mẹ khuyên anh, bà nội khuyên anh, Thẩm Xác cũng khuyên anh, bọn họ đều nói anh đừng quan tâm chuyện này nữa, nhưng mà nếu anh không quan tâm thì còn có ai sẽ quan tâm đây?

Cảnh sát điều tra nhà họ Vương cũng không phải là vì Kim Mê, rốt cuộc chuyện năm đó có thể lật lại bản án hay không vẫn là một ẩn số. Mà có một số chuyện đè nén trong lòng anh đã rất nhiều, rất nhiều năm.

Anh không chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho Kim Mê, mà anh cũng muốn đòi lại công lý cho bản thân.

“Cô nói chuyện của Kim Mê không liên quan đến tôi, vậy chuyện của tôi liên quan gì đến cô sao?” Tạ Trì ngước mắt lên, ánh mắt không có cảm xúc gì nhìn về phía người đối diện: “Chuyện của tôi cũng không cần cô quan tâm.”

“Được được.” Kim Mê bị chọc tức đến nỗi bật cười, cô đúng là ăn no rửng mỡ lại đi quan tâm Tạ Trì có đi tìm cái chết hay không: “Chuyện của cậu chủ Tạ như anh thật sự không liên quan gì tới tôi, ai quan tâm anh thì người ấy là chó!”

Kim Mê nói xong thì nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, còn cố ý đóng cửa “rầm” một cái. 

Sau tiếng vang lớn, trong phòng có vẻ lại càng thêm yên tĩnh. Tạ Trì một mình ngồi trên giường một lúc, ấn gọi chuông để điều dưỡng tới dọn đồ ăn đi.

Khi Trần Giác tới thăm Tạ Trì, vừa hay gặp phải điều dưỡng đi ra từ trong phòng của anh. Trần Giác nhìn thấy đồ ăn trên tay điều dưỡng dường như còn chưa cả động đũa vào, anh ấy nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế này, hôm nay cơ thể của sếp không được thoải mái sao?”

Rõ ràng hai ngày nay Tạ Trì đã có thể ăn vài thứ, mặc dù đồ ăn không hợp khẩu vị, Tạ Trì không thích nhưng anh cũng sẽ không giống hôm nay là không hề động đũa tí nào vào thức ăn.

Điều dưỡng nghe Trần Giác hỏi như vậy thì thở dài theo: “Tôi nghe vệ sĩ ở cửa nói là anh ấy cãi nhau với cô Mạnh, lúc cô Mạnh đi còn đóng cửa rầm một cái, suýt nữa là cả phòng sập luôn rồi.”

Trần Giác: “…”

Không phải chứ, sao lại cãi nhau rồi! Tối hôm qua rõ ràng hai người còn anh anh em em còn muốn ngủ cùng nhau mà!

“Với tình hình sức khỏe hiện tại của sếp không ăn gì sao mà được chứ?” Mặc dù một tay của Trần Giác đang bó bột nhưng anh ấy vẫn ngoan cố dùng một cái tay khác muốn nhận lấy đĩa đồ ăn ở trên tay điều dưỡng: “Để tôi thử khuyên nhủ anh ấy một lần nữa.”

“Vô dụng thôi, tôi đã khuyên rồi.” Điều dưỡng nhìn dáng vẻ cố hết sức của Trần Giác thì cũng có chút thương cảm: “Vết thương của anh cũng cần được chăm sóc, anh đừng có tự giày vò mình nữa.”

Cô ấy bưng mâm đồ ăn lùi về đằng sau, trong này còn có canh nóng, với một cánh tay của trợ lý Trần không khéo lại làm cho đồ ăn rơi vãi ra ngoài.

“Vết thương của tôi chỉ là vết thương nhỏ, chuyện sếp không ăn cơm mới là chuyện lớn đó!”

“Tính tình của sếp các anh mà anh còn không rõ sao? Anh đi khuyên thì có thể khuyên được anh ấy hả?”

Trần Giác: “…”

Xin lỗi, là anh ấy bốc đồng rồi.

Muốn cởi chuông thì cần có người buộc chuông, nếu sếp là do cô Mạnh chọc tức thì nên để cô Mạnh tới khuyên vậy!

Trần Giác nghĩ thông suốt điều này thì đi xuống nhà ăn ở dưới tầng, anh ấy muốn đi tìm Mạnh Xán Nhiên, kết quả là xuống nhà ăn mới biết thì ra cô Mạnh cũng không ăn bữa sáng mà trực tiếp tức giận thở phì phì đi luôn rồi!

“…” Nên nói hay không nói đây, hai người này không hổ là vợ chồng, tức giận là đều không ăn bữa sáng luôn!

Trần Giác lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm được tên Mạnh Xán Nhiên trong danh bạ rồi gọi điện cho cô.

Kim Mê đang ngồi giận dỗi ở trên xe của tài xế Lý.

Cô không hiểu nổi, lời cô nói có vấn đề gì sao, dựa vào cái gì Tạ Trì lại tức giận như vậy? Cái chết của cô không rõ ràng thì người tức giận nhất nên là cô mới phải chứ!

Kim Mê đang nghĩ đến đây thì Trần Giác gọi điện thoại đến, lúc này cô đang “giận cá chém thớt, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng” nên cũng không muốn nhìn thấy tên của Trần Giác, cô trực tiếp tắt luôn điện thoại đi.

Trợ lý Trần rất kiên trì, sau khi Kim Mê tắt điện thoại thì lại lập tức gọi cuộc điện thoại thứ hai cho cô.

Kim Mê vẫn cúp máy sau vài giây.

Trần Giác thông minh ra, dứt khoát đổi thành gửi tin nhắn cho Kim Mê: “Cô Mạnh, mặc dù tôi không biết cô với sếp Tạ cãi nhau vì chuyện gì, nhưng anh ấy đã như thế rồi thì cô nhường anh ấy một chút đi.”

“...” Tại sao cô lại phải nhường Tạ Trì chứ! Anh bị thương phải nằm trên giường, còn không phải do tự anh chuốc lấy hay sao!

Trợ lý Trần: “Tôi biết cô đang giận nhưng tức giận dễ bị nghẹn lắm, chúng ta làm người vẫn nên nghĩ thoáng một chút.”

Kim Mê: “...”

Vậy mà trợ lý Trần lại rất biết khuyên người khác.

Trợ lý Trần: “Tôi thay mặt sếp Tạ xin lỗi cô một tiếng, chính anh ấy cũng tức giận đến mức không thoải mái còn gì, ngay cả bữa sáng cũng không ăn luôn. Nếu cô hết giận rồi thì giúp tôi khuyên nhủ anh ấy đi [đáng thương]. Sức khỏe bây giờ của sếp tôi không ăn cơm là không được đâu [đáng thương].”

Kim Mê thấy Tạ Trì không ăn sáng thì thật sự cũng mềm lòng một chút, nhưng cô rất nhanh đã nhớ lại lúc mình rời khỏi phòng của Tạ Trì đã để lại lời tuyên bố hùng hồn: “Sếp của các anh nói rồi, chuyện của anh ấy không liên quan gì tới tôi, tôi không cần phải quan tâm đến chuyện của anh ấy. Vô cùng xin lỗi anh nhưng tôi không giúp anh được đâu [mỉm cười].”

Trần Giác: “...”

Tạ Trì không hổ là sếp của bọn họ, sếp đã tự lấy đá đập chân mình rồi.

Trần Giác không làm phiền cô nữa, Kim Mê ngồi trên xe tức giận thêm một lúc rồi gửi tin nhắn cho trợ lý Tiểu Châu, bảo cô ấy đợi chút nữa thì nhân tiện mang bữa sáng đến cho cô.

Mặc dù hôm nay Kim Mê cãi nhau với Tạ Trì một trận nhưng cô cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn, bởi vì Kim Mê đã biết chuyện năm đó rất có thể không tránh được liên quan đến nhà họ Vương.

Chỉ là Kim Mê với hai anh em nhà họ Vương kia chỉ tiếp xúc qua một lần ở trên du thuyền, mặc dù lúc ấy cô không thích hai người này, nhưng cô cũng nể mặt bọn họ và đi ăn cơm cùng rồi mà. Chắc không thể bởi vì cô rời đi giữa chừng nên bọn họ ghim trong lòng rồi sát hại cô để thỏa mãn bản thân đó chứ?

Chuyện này cũng quá bất thường rồi, chắc chắn còn có chi tiết nào đó đã bị cô bỏ qua mất. 

Còn cả cái người tên Đặng Chấn Văn kia, lần đầu tiên Kim Mê nghe nói đến cái tên này. Nhưng cô phán đoán từ cuộc nói chuyện của Tạ Trì với cảnh sát thì người này là người quan trọng nhất, khả năng là trong tay anh ta nắm giữ chứng cứ phạm tội của hai anh em nhà họ Vương.

Cô nghĩ tới người đàn ông lạ mặt lẻn vào nhà mình lúc ấy, người kia liệu có phải là Đặng Chấn Văn mà bọn họ nói hay không?

Lúc này Kim Mê thấy hơi hối hận, cô không nên vội vàng cãi nhau với Tạ Trì như vậy, ít nhất cô cũng nên đợi sau khi hỏi rõ ràng thông tin của Đặng Chấn Văn rồi mới cãi nhau với anh!

Là do cô chưa suy nghĩ thấu đáo.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã như vậy rồi, kể cả bây giờ cô có mặt dày đi tìm Tạ Trì thì cũng không chắc là anh sẽ đồng ý nói mọi chuyện cho cô.

Kim Mê với Tạ Trì cứ như thế mà chiến tranh lạnh, một lần chiến tranh lạnh đã là hai ngày.

Tâm trạng của Tạ Trì trong hai ngày này thật sự không tốt, liên lụy đến cả điều dưỡng và vệ sĩ đi theo xung quanh cũng phải cẩn thận từng li từng tí, bọn họ sợ nếu mình không cẩn thận lại chọc đến chỗ nào đó của Tạ Trì. Ngày tháng mà Trần Giác trải qua cũng không tốt là bao, dù sao Tạ Trì cũng còn trẻ, sức khỏe cũng hồi phục rất nhanh, trước mắt anh đã có thể xuống giường đi lại, sức khỏe mà tốt hơn một chút thì anh sẽ bắt đầu vội vàng làm việc.

Trong lúc ốm đau trên giường, anh đã dừng lại không ít công việc, người nhà họ Tạ cùng phía hội đồng quản trị vẫn luôn nghe ngóng tình hình của anh, có người sợ Tạ Trì đã chết, có người lại mong sao Tạ Trì chết đi.

Cánh tay bị thương của Trần Giác ảnh hưởng đến cả xương khớp, lớp thạch cao trên tay anh ấy còn chưa gỡ ra thì đã phải xử lý công việc bằng máy tính rồi, cho dù anh ấy chỉ còn một cánh tay để gõ phím thì cũng phải gõ ra một bản báo cáo cho sếp của mình.

Điều dưỡng nhìn thấy dáng vẻ của Trần Giác cũng cảm thấy đáng thương, nhưng so với việc gõ bàn phím ở đây thì anh ấy càng không muốn đi đối diện với gương mặt lạnh lùng của sếp nhà mình.

“Thưa sếp, đã hai ngày rồi, hay là anh đi xin lỗi, nhận sai với cô Mạnh đi là việc này sẽ qua thôi.” Trần Giác vẫn không biết vì sao hôm ấy hai người lại cãi nhau nhưng nếu cuộc chiến tranh lạnh này mà không kết thúc thì người chịu khổ chịu nhọc đều là người làm công ăn lương như bọn họ mà thôi: “Dù sao cô Mạnh cũng là phụ nữ, anh nhường cô ấy chút đi.”

Tạ Trì cầm tài liệu trong tay, không ngẩng đầu mà trả lời Trần Giác: “Việc này đã qua lâu rồi.”

Trần Giác: “…”

Vậy rốt cuộc là ai ngày nào cũng trưng bản mặt lạnh lùng ra giống như cả thế giới đều nợ tiền anh hả!

“Mau chóng sắp xếp một cuộc họp video, nếu tôi vẫn không lộ mặt thì phía hội đồng quản trị sẽ có người đứng ngồi không yên đấy.”

“… Vâng thưa sếp.” Mặc dù bây giờ sếp của bọn họ nắm giữ quyền hành lớn trong nhà họ Tạ, nhưng xung quanh anh đều là những người lòng lang dạ sói, chỉ cần tìm được một chút cơ hội nào thì bọn họ cũng muốn kéo Tạ Trì từ vị trí kia đi xuống.

Nghĩ đến đây, Trần Giác lại cảm thấy cô Mạnh không nên cáu kỉnh với sếp như vậy, việc ở bên ngoài đã thật sự gây phiền phức rồi mà bây giờ ngay cả trong nhà cũng có “cháy” nữa.

Mấy ngày nay Kim Mê vẫn luôn dồn hết tâm trí cho việc đóng phim ở trong đoàn làm phim mà không nghĩ đến gì khác, vai diễn trong kịch bản này của cô rất quan trọng, nếu cô không thể đảm nhận được vai diễn này thì cả kịch bản đều sẽ sụp đổ.

Biểu hiện của Kim Mê vượt xa mong muốn của đạo diễn, thậm chí ông ấy còn cảm thấy cô không hề giống người lần đầu tiên đóng phim. Trên người của Kim Mê không có sự ngây ngô, non trẻ của diễn viên mới, song ngược lại kỹ thuật diễn của cô vô cùng thuần thục, co giãn vừa phải, ngay cả lời thoại trước đây bị Bùi Thận Tư phê bình thì trong khoảng thời gian này lại tiến bộ vượt bậc.

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều nhìn thấy biểu hiện của Kim Mê, trong lúc Vưu Tuyết nói chuyện với đạo diễn, còn nhắc tới kỹ thuật diễn của cô mang lại cho cô ấy cảm giác như Kim Mê đang diễn.

Vưu Tuyết đã từng coi Kim Mê như đối thủ cạnh tranh số một, mặc dù chưa từng hợp tác với Kim Mê lần nào nhưng Vưu Tuyết đã từng lén nghiên cứu các tác phẩm của Kim Mê. Lúc Vưu Tuyết đối diễn cùng với Mạnh Xán Nhiên, cô ấy phát hiện rất nhiều kỹ thuật diễn, thói quen diễn, hay thậm chí phương thức lý giải đối với nhân vật của cô không khác gì Kim Mê.

Nếu không phải bởi vì Kim Mê đã chết được hai mươi năm thì Vưu Tuyết chắn chắn cho rằng Mạnh Xán Nhiên là học trò mà Kim Mê một tay đào tạo.

“Được rồi, cảnh quay hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai mọi người sẽ không ở trong nhà nữa.” Bởi vì tiến độ quay phim thật sự thuận lợi nên đạo diễn cho bọn họ nghỉ ngơi sớm.

Ngày mai bọn họ sẽ ở thành phố A lấy cảnh thực địa, nhân viên trong đoàn làm phim cũng không cần ở lại khách sạn trong phim trường nữa, bọn họ muốn về nhà thì có thể về nhà, chỉ cần ngày hôm sau đúng giờ có mặt ở phim trường là được.

Kim Mê đương nhiên là muốn về nhà, giường lớn được đặt làm riêng của cô ngủ thoải mái hơn giường của khách sạn nhiều, hơn nữa Gia Quả vẫn đang ở nhà chờ cô.

“Về sau tài xế Lý sẽ phụ trách đưa đón chị đến phim trường, hàng ngày em chỉ cần chuẩn bị chạy xe bảo mẫu đến phim trường là được.” 

Kim Mê dặn dò vài điều với Tiểu Châu đang thu dọn đồ ở bên cạnh. Tiểu Châu cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đồng ý. Cô ấy biết Mạnh Xán Nhiên là cô chủ của nhà họ Mạnh, trừ cô ấy ra thì bên ngoài cô còn có tài xế chuyên đưa đón, có tài xế riêng như vậy thì mỗi ngày Tiểu Châu chỉ cần đi tới đi lui phim trường với nhà ở là được, vô hình trung cô ấy cũng được giảm bớt lượng công việc.

Đương nhiên Tiểu Châu sẽ thấy vui vẻ vì điều này.

Kim Mê cầm lấy đồ của mình, đang chuẩn bị rời phim trường thì nhận được tin nhắn mà Tạ Sơ Thời gửi đến cho cô.

Lần trước hai người bọn họ nhắn tin cho nhau, Tạ Sơ Thời vì chuyện của Ngô Thanh Thanh mà bóc phốt Tạ Trì với cô. Cách xa lâu như vậy, người cháu trai này lại bỗng nhiên gửi tin nhắn cho cô, chỉ để nói cho cô biết trên đầu cô đang mọc cặp sừng dài mấy mét.

Kim Mê: “...”

“Bây giờ cô ta còn đang ở trong phòng của chú út em đây, mặc dù hai người bọn họ nói là đang bàn chuyện công việc nhưng cửa phòng lại đóng, ai mà biết bọn họ làm gì ở bên trong chứ?”

Tạ Sơ Thời cực lực châm ngòi quan hệ giữa chú út với thím út của mình: “Nghe nói mấy hôm trước chị cãi nhau với chú út của em à? Chuyện này còn không vừa hay cho người khác đục nước béo cò mà nhân cơ hội này nhảy vào sao!”

“...” Rõ ràng là Kim Mê nhớ Tạ Sơ Thời cũng rất nổi tiếng, mà nổi tiếng thì đương nhiên bận rộn, tại sao từ sáng đến tối cậu ta lại nhàn rỗi như thế này vậy? Chắc là Hồng Như vẫn chưa sắp xếp nhiều công việc cho Tạ Sơ Thời đây mà: “Hôm nay cậu cũng đi thăm Tạ Trì sao?”

Tạ Sơ Thời trả lời tin nhắn của cô: “Đúng thế, không ngờ em lại đúng lúc gặp được Tô Mộng Phàm cũng đang ở đây, đến bây giờ em còn chưa gặp được chú út của em đâu!”

Kim Mê cũng có chút ấn tượng với Tô Mộng Phàm mà Tạ Sơ Thời nhắc đến.

Lúc ấy ở Thiên Hạ Cư, người ăn cơm với Tạ Trì chính là cô Tô này nhỉ? Khi đó Kim Mê còn hiểu lầm Tô Mộng Phàm chính là người tình trong mộng của Tạ Trì.

“Nói không chừng người ta đang thật sự bàn chuyện công việc thì sao, trẻ nhỏ như cậu thì đừng nghe ngóng linh tinh.” Kim Mê soạn xong tin nhắn này thì ngồi lên xe của tài xế Lý.

Tin nhắn của Tạ Sơ Thời rất nhanh lại đến: “Tùy chị thôi, dù sao người mọc sừng trên đầu cũng không phải là em.”

Kim Mê: “...”

Cô không trả lời Tạ Sơ Thời nữa, trực tiếp khóa điện thoại lại.

Tạ Sơ Thời không dễ dàng gì mới về lại nhà cũ nên buổi tối chắc chắn cậu ta muốn ở lại ăn cơm. Tạ Sơ Thời ngồi trước sô pha, vừa chơi game vừa chờ ăn cơm, cậu ta nghe thấy tiếng bên ngoài có một chiếc xe đi tới đây.

Tạ Sơ Thời theo bản năng ngó đầu ra nhìn thì thấy thím út của mình từ trên xe bước xuống.

Tinh thần của Tạ Sơ Thời lập tức nhạy bén, ha, ngoài mặt thì giả bộ không thèm để ý, bây giờ còn không phải thành thật qua đây rồi sao? Tốt quá rồi, tối nay cậu ta lại được hóng hớt chuyện nữa rồi.

Trần Giác từ trên tầng đi xuống, vừa hay gặp được Kim Mê đang đi vào nhà, anh ấy sửng sốt một chút, đi lên phía trước hỏi: “Cô Mạnh, sao tự nhiên cô lại đến đây?”

Kim Mê còn chưa kịp trả lời thì Tạ Sơ Thời đã không chờ được mà mở miệng: “Đương nhiên là đến đây bắt gian với đánh ghen rồi! Chú út của tôi đã ở trong phòng với Tô Mộng Phàm cả một buổi chiều rồi đó!”

Trần Giác: “…”

Cậu Tạ thật đúng là sợ thiên hạ không loạn mà! 

“Cô Mạnh, cô đừng nghe Tạ Sơ Thời nói bậy, cô Tô đang báo cáo công việc cho sếp thôi.” Trần Giác sợ hiểu lầm lần trước của hai người còn chưa được giải quyết rõ ràng thì lại thêm một chuyện nữa, anh ấy vội vàng giải thích với Kim Mê: “Hơn nữa làm gì có chuyện cả một buổi chiều chứ? Rõ ràng cô ta mới vào trong phòng một lúc thôi mà!”

“Anh là trợ lý của chú út, đương nhiên anh sẽ nói giúp chú ấy! Thím út của tôi thông minh như vậy, sẽ không bị các anh lừa gạt thế đâu!”

Tạ Sơ Thời còn đang cố gắng hết sức để quạt gió thêm củi vào đám cháy, Kim Mê nhìn thấu được tính toán trong lòng cậu ta nhưng cô cũng không hùa theo Tạ Sơ Thời náo loạn: “Hôm nay tôi không đến để bắt gian hay đánh ghen gì cả, mà là bà nội gọi tôi đến đây ăn cơm tối.”

Tạ Sơ Thời không cam lòng nói: “Tới cũng đã tới rồi, tiện tay bắt gian luôn đi chị!”

Trần Giác: “…”

Tới thì cũng tới rồi còn có thể dùng như vậy đúng không!

“Bắt gian cái gì cơ?” Giọng nói của Tạ Trì bỗng nhiên truyền xuống từ trên tầng, Kim Mê ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Tạ Trì mặc đồ ở nhà đứng ở trước lan can, sắc mặt anh so với trước đó cũng đã tốt lên không ít.

Tạ Sơ Thời vừa nhìn thấy Tạ Trì thì lập tức kinh sợ, nếu để chú út biết cậu ta đang ở chỗ này châm ngòi quan hệ vợ chồng của hai người bọn họ thì Tạ Sơ Thời không biết Tạ Trì sẽ dùng đến biện pháp nào để giải quyết cậu ta: “Chú út, chú nghe nhầm rồi, chúng cháu đang thảo luận tối nay ăn cái gì ấy mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play