Trong vườn hoa, tiếng chó sủa ngày càng lớn, nhưng Mạnh Thanh Châu không hề ngăn cản, như thể cố ý.

Sắc mặt của mẹ Mạnh tái nhợt khi bị con chó dọa, nhưng điều khiến khuôn mặt bà trở nên khó coi hơn chính là những gì Mạnh Thanh Châu vừa nói.

Khi Mạnh Xán Nhiên muốn bước chân vào làng giải trí, ông nội của cô đã phản đối rất kịch liệt. Chưa kể cô chỉ bước chân vào làng giải trí để được tiếp cận với một ngôi sao nam tên là Thẩm Thịnh Nam.

Vì việc này mà cô và người nhà đã cãi nhau rất ầm ĩ. Sau này nhà họ Tạ chủ động ngỏ ý muốn làm thông gia, Mạnh Xán Nhiên trở thành đối tượng thích hợp duy nhất. Bọn họ cứ nghĩ cô sẽ phản đối, không ngờ thái độ cô lại thay đổi một trăm tám mươi độ và rất vui vẻ đồng ý.

Mẹ Mạnh cũng không biết cô thuyết phục Tạ Trì thế nào mà anh lại giúp cô ra mắt thành công trong cuộc thi tài năng. Lúc này hai người đã kết hôn, hơn nữa đó cũng là Tạ Trì giúp nên họ không thể nói gì thêm.

Điều sau đó khiến Mạnh Hoài Sinh đến mức suýt phải nhập viện là lời tỏ tình công khai của Mạnh Xán Nhiên với Thẩm Thịnh Tinh, và cả những tin đồn tự tử lan truyền sau khi cô bị từ chối.

Đây không chỉ là việc cắm sừng Tạ Trì mà còn là khiến nhà họ Tạ mất mặt nữa. 

Mọi người đều cho rằng sau sự việc này thì việc ly hôn đã là chuyện ván đã đóng thuyền, hy vọng duy nhất là Tạ Trì sẽ tỏ ra thương xót, không trút giận lên toàn bộ gia đình nhà họ Mạnh.

Nhưng cơn bão họ dự tính đã không đến và mọi chuyện cứ thế trôi qua một cách rất qua loa.

Không ai biết giữa Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì đang xảy ra chuyện gì, ba mẹ Mạnh luôn giải thích với mọi người rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng lắm chuyện rắc rối xảy ra như vậy thì ai mà tin được?

Theo quan điểm của Mạnh Hoài Sinh, Tạ Trì án binh bất động như vậy chắc chắn là có phương án dự phòng, tuy tuổi còn trẻ nhưng người lãnh đạo mới của nhà họ Tạ lại rất khó lường.

Hiện tại trong mắt nhà họ Mạnh, Mạnh Xán Nhiên là kẻ có tội, cho nên Mạnh Thanh Châu đối xử với ba mẹ Mạnh Xán Nhiên bằng thái độ như vậy, dì đứng bên cạnh chỉ có thể giả vờ như không để ý.

Tuy Mạnh Văn Bác là anh trai ruột của Mạnh Xán Nhiên nhưng thật ra trong lòng cũng hơi oán trách cô, có điều đứng trước mặt Mạnh Thanh Châu thì dáng vẻ anh ấy vẫn rất bảo vệ em gái: “Con bé tham gia ngành giải trí là có một tay Tạ Trì giúp, anh có giỏi thì đến trước mặt Tạ Trì mà nói đi.”

Cái tên Tạ Trì khiến sắc mặt Mạnh Thanh Châu hơi thay đổi, ngay cả con chó con đứng trước mặt mẹ Mạnh cũng ngừng sủa.

Chẳng mấy chốc, Mạnh Thanh Châu lại khinh thường liếc nhìn Mạnh Văn Bác, châm chọc lại: “Chú còn dám lôi Tạ Trì ra nói à? Bây giờ sợ người căm thù Mạnh Xán Nhiên nhất chắc phải là anh ta mới đúng, không phải nhà chú vẫn nói là tình cảm anh ta với Mạnh Xán Nhiên tốt đẹp lắm sao? Thế tiện quá rồi, tối nay gọi anh ta tới đi, để chúng tôi xem tình cảm nhà hai cô chú ấy tốt đẹp đến đâu.”

Mạnh Văn Bác mím môi, nhất thời không nói gì được. Mẹ Mạnh kéo tay anh ấy một cái rồi mở miệng: “Được rồi, đừng cãi nhau với nó ở ngoài này nữa, chúng ta vào trước đi.”

Mạnh Văn Bác cúi đầu đi cùng họ vào trong nhà, mọi người đang sôi nổi trò chuyện trong phòng khách thấy họ thì lập tức im lặng. Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi nhìn thấy chú chó bên cạnh Thanh Châu liền đi tới bế nó lên: “Cầu Cầu, em chạy đi đâu vậy?”

Cô gái này là Khương Nhạc, chủ của con chó và là em họ của Mạnh Thanh Châu.

“Chắc là nó nhận ra có khách nên chạy ra đón ấy mà.” Mạnh Thanh Châu nói với giọng đầy giễu cợt, coi cả nhà Mạnh Xán Nhiên trở thành khách đến chơi. Mạnh Văn Bác không chịu nổi nữa, lại cãi nhau với anh ta một hồi: “Nói đến người ngoài thì em họ anh mới là người ngoài thực sự chứ? Hôm nay là bữa cơm của nhà họ Mạnh, cô ta tham gia làm cái gì?”

“Khương Nhạc bây giờ đang thực tập tại nhà họ Mạnh, tương lai sẽ vào nhà họ Mạnh làm việc thì sao lại là người ngoài được?” Mạnh Thanh Châu nói năng rất hùng hồn, trong giọng nói còn có phần đắc ý: “Khương Nhạc không giống đứa em gái vô dụng kia của chú đâu, con bé thể hiện rất tốt lúc ở trong công ty, đến khi tốt nghiệp là có thể chuyển lên làm chính thức được rồi.”

Ba Mạnh mẹ Mạnh cùng nhíu mày, bọn họ bị đẩy sang nước ngoài hai tháng mà Mạnh Thanh Châu đã đưa cả em họ của mình vào công ty rồi.

Những chức vụ trong công ty giống như củ cà rốt và cạm bẫy, họ háo hức dồn người của mình vào đó chỉ để củng cố quyền lực trong công ty.

“Mấy đứa đang tranh cãi cái gì đấy?” Mạnh Hoài Sinh từ trên lầu đi xuống, nghe thấy trong phòng khách có tiếng cãi nhau bèn cau mày. Vợ Mạnh Thanh Châu vội vàng đứng dậy, mỉm cười với ông nói: “Ông nội, bọn cháu đang nói về chuyện của em Xán Nhiên, có cãi nhau gì đâu ạ.”

Nghe thấy hai chữ “Xán Nhiên”, hàng mày của Mạnh Hoài Sinh lại càng cau lại: “Chớ có nhắc đến tên nó trước mặt tôi nữa, suốt ngày chỉ mang lại phiền phức cho tôi.”

Ông ta đi đến phòng khách, nhìn quanh, không thấy Mạnh Xán Nhiên thì hừ lạnh một tiếng: "Không phải đã nói tối nay Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì sẽ tới sao, bọn nó đâu rồi?"

Mẹ Mạnh đáp: “Chắc là tắc đường, hai đứa sắp tới rồi đấy ạ.”

Bà vừa mới nói xong đã nghe thấy giọng của dì: “Cô Xán Nhiên đến rồi.”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra phía cửa. Vốn dĩ Kim Mê đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, vừa mới bước vào cánh cửa lớn này đã bị hàng loạt con mắt đổ dồn vào mình khiến cô rất căng thẳng.

May mắn thay, cô là một nữ diễn viên xuất sắc, dù lúc này đang cảm thấy hoảng loạn nhưng trên môi cô vẫn nở một nụ cười quyến rũ, bước chân đi trên đoạn đường ngắn ngủi này mà cứ như đang đi thảm đỏ: "Chào ông nội ạ, cháu xin lỗi vì đi đường tắc quá nên đến hơi muộn.”

Những người khác cô không biết ai với ai nên không dám chào hỏi, nhưng ông cụ ngồi giữa được mọi người vây quanh thì chắc chắn là ông nội của cô rồi, không thể lầm được.

Mạnh Hoài Sinh hơi sửng sốt, vừa nãy Mạnh Xán Nhiên bước vào ông ta suýt thì không nhận ra. Rõ ràng vẫn như trước kia nhưng lại xinh đẹp đến mức khác hẳn trước kia.

Những người còn lại giống như ông ta, đều có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi của Mạnh Xán Nhiên, ngay cả mẹ Mạnh cũng sửng sốt. Mạnh Xán Nhiên là con gái của bà, bà hiểu rõ con bé nhất. Cô con gái này từ nhỏ đã xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng trong giới này, cô cũng chỉ là người bình thường không có gì lạ, không mang lại cảm giác khác biệt gì với những cô tiểu thư nhà giàu xung quanh.

Nhưng Mạnh Xán Nhiên lúc này đang đi tới lại giống như ngôi sao sáng chói nhất trong số rất nhiều vì sao, lập tức thu hút ánh nhìn của người khác.

Phải chăng đây chính là hào quang ngôi sao được hình thành sau khi gia nhập làng giải trí? 

"Ông nội, đây là trà cháu mang đến cho ông." Kim Mê đưa trà trong tay ra. Lá trà mà Triệu Nghệ Nam dùng để làm quà vốn đã là loại cao cấp nhất rồi, cô còn đóng gói cho nó bằng bao bì đắt tiền nữa nên nhìn rất giống: "Cháu tưởng đây chỉ là bữa tối gia đình thôi, cũng không chuẩn bị gì quá đắt tiền, hy vọng ông nội sẽ không chê ạ."

Mạnh Hoài Sinh nhận rồi nhìn thoáng qua, biết ngay là lá trà ngon. Mạnh Thanh Châu thấy cô đã chuẩn bị sẵn trà từ trước nên cố tình đứng cạnh hỏi: “Chỉ mỗi em thôi à? Tạ Trì không có đến cùng sao?”

Sắc mặt Mạnh Hoài Sinh lập tức thay đổi, ông ta đưa lá trà cho dì đứng cạnh.

Mẹ Mạnh nhìn ra cửa một chút nhưng không thấy bóng Tạ Trì, bèn kéo nhẹ Kim Mê ra hỏi khẽ: “Không phải con nói là Tạ Trì sẽ đến cùng con sao?”

Kim Mê vỗ vỗ tay bà giống như đang trấn an, cô mỉm cười: “Công ty của Tạ Trì có cuộc họp nên khi nào xong anh ấy mới tới được, vừa rồi mới nhắn tin cho con xong.”

“À, tốt nhất là nên nói thật đi chứ lát nữa để bị mất mặt là không hay đâu.”

Kim Mê nghe thế bèn quay đầu lại, nhìn về phía Mạnh Thanh Châu đang nói rồi cười hỏi một câu: “À, anh đây là?”

Mạnh Thanh Châu: “...”

Mẹ Mạnh khẽ nói: “Đây là anh họ con đấy, con không nhận ra à?”

“À, thì ra là anh họ, em còn tưởng bậc cha chú nào chứ, đứng đây dạy bảo chỉ trỏ nãy giờ.”

Sắc mặt Mạnh Thanh Châu lập tức thay đổi. Mạnh Xán Nhiên là người nhỏ nhất trong nhà, dù bọn họ có ngang hàng với nhau thì cũng chưa tới lượt cô ăn nói như thế với anh ta. Trong lúc đang định phát tác thì vợ anh ta đứng cạnh kéo tay lại, ngăn cản: “Xán Nhiên, anh họ cũng chỉ quan tâm em thôi mà. Hơn nữa hôm nay Khương Nhạc cũng đến đây, con bé đã muốn gặp người anh rể này từ lâu rồi.”

Kim Mê liếc nhìn cô gái trẻ đứng một bên đang ôm chó, nhìn có vẻ vẫn tầm tuổi sinh viên, hơn nữa không phải họ Mạnh nên cô thực sự không biết em gái này xuất hiện từ đâu ra.

Chị dâu họ vẫn tiếp tục chêm lời: “Trước đây con bé đã xem một cuộc phỏng vấn của Tạ Trì và rất ngưỡng mộ cậu ấy. Con bé còn muốn bảo anh chị nhờ em giúp nó xin vào Tạ thị để thực tập nữa đấy, nhưng mà bọn chị nghĩ chắc chuyện này em không giúp được nên mới để con bé vào Mạnh thị thực tập.”

“...” Người chị dâu họ này đúng không phải loại người đơn giản. Nhìn dáng vẻ thì mỉm cười nhẹ nhàng song từng câu từng chữ lại chứa đầy tiếng súng, còn ám chỉ Khương Nhạc thích Tạ Trì nữa?

Cô cũng cong môi, nhẹ nhàng nhìn chị dâu họ rồi mỉm cười: “Đúng là em không quyết định được việc vào Tạ thị thực tập, dù sao thì công ty nhà người ta cũng không phải nơi để em nói vào là vào được. Không giống anh họ và chị dâu, chỉ cần lên tiếng thôi là ai cũng có thể nhét vào Mạnh thị được.”

Nụ cười trên mặt chị dâu họ hơi cứng lại, khóe mắt liếc thấy sắc mặt Mạnh Hoài Sinh quả nhiên thay đổi bèn vội nói: “Tất nhiên không phải ai anh chị cũng đưa vào công ty được, Khương Nhạc là thủ khoa, hàng năm đều nhận được học bổng nên việc con bé vào công ty thực tập thế nào, năng lực ra sao ai cũng nhìn rõ mà.”

“Phải phải, ông nội à, bọn cháu thấy Nhạc Nhạc xuất sắc nên mới đặt trước con bé vào công ty nhà ta đấy ạ.” Mạnh Thanh Châu cũng đứng bên cạnh đệm theo: “Không giống ai kia, chỉ có vẻ ngoài chứ còn năng lực thì chẳng thấy đâu.”

Kim Mê chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp nhìn anh ta, thản nhiên đón nhận lời khen của anh ta với cô: “Nếu em đã vô dụng thế thì sao nhà họ Mạnh không đưa anh sang nhà họ Tạ làm thông gia đi?”

“...” Bởi vì lời này thực sự quá xảo quyệt nên Mạnh Thanh Châu nghẹn lời không cách nào phản bác.

“Thôi được rồi đừng nói nữa.” Mạnh Hoài Sinh ấn tay lên phần thái dương hơi đau nhức rồi ngồi xuống ghế sô pha: “Nếu đã nói lát nữa Tạ Trì mới đến thì cứ ngồi chờ thằng bé rồi bắt đầu ăn cơm cũng được.”

Những người còn lại cũng theo sau tìm chỗ ngồi xuống, gia đình nhà bác cả đều đang nhàn nhã nhìn về phía cửa, chờ xem lát nữa nếu Tạ Trì không đến thì Mạnh Xán Nhiên sẽ ra sao.

Kim Mê cũng có chút không yên tâm, mặc dù cô cảm thấy Tạ Trì nếu đồng ý sẽ không hủy hẹn, nhưng lỡ như gặp phải tình huống ngoài ý muốn thì sao? Cô nhấc điện thoại lên, giả vờ nghịch nghịch, nhưng thực ra cô lại lo lắng hơn ai hết: [Tổng giám đốc Tạ, anh đang ở đâu? Cả nhà đang đợi anh ăn cơm, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, gấp lắm gấp lắm rồiiii.]

Cô đã gửi một tấm biểu tượng cảm xúc "Tôi là vua vội vã" cho Tạ Chi. 

Tạ Trì đã rời khỏi công ty, nhìn thấy tin nhắn của cô, anh trả lời: [Đang trên đường, cô lấy đâu ra nhiều gói biểu tượng cảm xúc như vậy?]

[Lưu trên mạng đó.] Thấy anh nói đang trên đường đến, Kim Mê yên tâm hơn, gửi cho anh rất nhiều biểu tượng cảm xúc trong một lần: [Nếu anh thích thì tôi sẽ gửi cho anh.]

Tạ Trì: … Đủ rồi, cảm ơn.

Điện thoại của Tạ Trì suýt bị đơ do tràn ngập các biểu tượng cảm xúc.

Chờ thêm mười phút, sắc mặt Mạnh Hoài Sinh lại trở nên khó coi, Mạnh Thanh Châu ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức bỏ đá xuống giếng: “Mạnh Xán Nhiên, em nói thật đi, rốt cuộc Tạ Trì có đến không? Anh ta không đến cũng không sao đâu. Dù sao thì mọi người cũng đoán được rồi, đừng để ông nội ở đây chờ đợi uổng công.”

Kim Mê cầm điện thoại, mỉm cười với Mạnh Hoài Sinh, nói: “Ông nội, anh ấy vừa gửi tin nhắn cho cháu, nói sẽ đến đây sớm thôi.”

Cô đối với Mạnh Hoài Sinh không có chút đáng tin cậy nào, Mạnh Hoài Sinh hừ lạnh một tiếng, nói với cô: "Chờ thêm mười phút nữa, mười phút nữa dù Tạ Trì đến muộn hay không thì chúng ta cũng bắt đầu ăn tối luôn."

“Ông nội yên tâm đi, anh ấy chắc chắn sẽ đến ạ.” Ngoài miệng thì Kim Mê nói vậy nhưng lại tiếp tục khủng bố tin nhắn của Tạ Trì: [Tổng giám đốc Tạ, ba ơi! Ông nội sắp phát nổ rồi, sao anh còn chưa tới nữa!]

Tạ Trì nhìn hai chữ “Ba ơi” trên màn hình mà im lặng một hồi, sau đó mới trả lời: [Tắc đường, còn hai đoạn đường nữa thôi. Nhắc ông Mạnh đừng giận như thế, tổn hại sức khỏe.]

Kim Mê gửi vẻ mặt khóc thút thít qua cho anh rồi lại tiếp tục duy trì nụ cười, duyên dáng ngồi đợi tổng giám đốc Tạ giá lâm.

“Còn một phút nữa thôi, không còn nhiều thời gian cho người nào đó nữa rồi.” Mạnh Thanh Châu thấy lúc này Tạ Trì còn chưa tới thì càng chắc chắn Mạnh Xán Nhiên nói dối, lúc anh ta nhắc nhở câu này mang thái độ rất hả hê.

Mẹ Mạnh không khỏi kéo Kim Mê, nhỏ giọng hỏi: "Nói thật với mẹ, Tạ Trì có phải không đồng ý không? Mẹ thấy con cứ ngồi nghịch điện thoại mãi, chẳng lẽ đang nài nỉ Tạ Trì?”

Kim Mê: “...”

Sao mà, sao mà cô lại hèn mọn như vậy được! Ăn có một bữa cơm mà cũng phải van nài anh ta tới!

Mạnh Thanh Châu vừa nói xong, một bóng người cao lớn từ bên ngoài bước vào, tiếng giày da chạm đất như dẫm lên trái tim của ai đó: “Xin lỗi mọi người, con đến hơi muộn.”

Tạ Trì xuất hiện trong phòng khách rộng lớn dưới ánh trăng nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.

“Không may gặp phải tình huống bất ngờ nên đến hơi muộn ạ.”

Trần Giác đang đứng sau lưng Tạ Trì lúc này chỉ muốn trợn trừng mắt lên nhìn. Đúng là bọn họ gặp phải tình huống bất ngờ, mà đó chính là vì tổng giám đốc của họ đột nhiên lại bắt đầu điên cuồng thay quần áo!

Anh đã thử rất nhiều bộ quần áo, nhưng anh không hài lòng với bộ nào cả! Anh ấy còn tưởng tối nay sếp sẽ đi thảm đỏ nữa đấy!

Lúc ngồi trong xe, anh vẫn đang chọn cà vạt và kẹp cà vạt!

Trần Giác rất suy sụp, hóa ra tổng giám đốc của họ hoành tráng như vậy chỉ để tham dự bữa tối của gia đình nhà họ Mạnh thôi đúng không?!

“Cuối cùng anh cũng tới rồi!” Kim Mê thấy Tạ Trì đi vào lập tức kéo lấy tay anh rất thân mật. Tạ Trì hơi nhìn xuống, thấy cánh tay đang khoác lên tay anh.

Kim Mê sợ anh sẽ hất tay cô ra bèn vội kéo anh đi sang hướng Mạnh Hoài Sinh: “Ông nội, ngại quá, để ông phải đợi lâu.”

Mạnh Hoài Sinh không ngờ Tạ Trì lại tới thật, ông ta đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi nói với bọn họ: “Không sao, người trẻ phải bận rộn mới tốt, miễn sao cứ đến là được. Thôi vào ăn cơm đi!”

“Được được ạ.” Kim Mê đáp lời, vô cùng đắc ý nhìn gia đình nhà bác cả.

Sắc mặt của nhà bác cả lúc đứng đấy không hề dễ nhìn chút nào. Tạ Trì đã tới thì thôi, vậy mà nhìn tình cảm của anh với Mạnh Xán Nhiên cũng có vẻ rất tốt nữa. Chẳng lẽ lại đúng như nhà em hai nói là mối quan hệ hai đứa nó rất tốt đẹp à?

Sao có thể thế được!

“Đợi chút đã.” Mạnh Hoài Sinh đang định đi vào phòng ăn thì bị Tạ Trì cắt ngang. Cả nhà bác cả cũng hưng phấn dỏng hết tai lên nghe.

Bọn họ biết việc này nhất định là Mạnh Xán Nhiên cố ý dàn dựng, hiện tại Tạ Trì không muốn hợp tác nữa!

Mạnh Hoài Sinh cũng do dự dừng lại, không biết anh muốn làm gì.

Tạ Trì gọi Trần Giác lên, Trần Giác lập tức đi lên rồi mở chiếc hộp được bọc rất tinh tế mà anh ấy vẫn cầm trong tay ra.

“Đây là món quà nhỏ cháu chuẩn bị như lời xin lỗi vì đến muộn.” 

Tạ Trì nói một cách bình tĩnh, như thể món quà của anh chỉ là thứ anh chọn ngẫu nhiên, nhưng sau khi Mạnh Hoài Sinh nhìn thấy thứ trong hộp, ông ta trợn mắt kinh ngạc: “Đây chẳng lẽ, chẳng lẽ là tác phẩm điêu khắc đạt giải quốc tế của bậc thầy Chung Lương Quý đấy chứ?”

“Dạ.” Tạ Trì bình tĩnh gật đầu: “Cháu thấy dạo gần đây việc sưu tầm đồ của thầy Quý rất được ưa chuộng trong giới nên cháu đã mua bức tượng đá này. Cháu nghĩ rằng ông nội sẽ thích nó.”

"Cái này, cái này sao chỉ gọi là ưa thích được chứ!" Mạnh Hoài Sinh đến gần, có chút hưng phấn nhìn những quả nho được chạm khắc sống động như thật: "Tác phẩm của thầy Quý bây giờ rất nổi tiếng, tìm được một món để sưu tầm đã khó chứ đừng nói đến tác phẩm đoạt giải này. Nhiều người ra giá cao để mua nhưng đều bị ông ấy từ chối cả.”

“Cháu với thầy Quý tình cờ có chút quen biết nên ông ấy cũng bán những món đồ yêu thích của mình cho cháu.” Tạ Trì nói đến đó rồi lại nghiêng đầu nhìn Kim Mê đang đứng cạnh, nắm tay cô trước mặt tất cả mọi người: “Ông là ông nội của Xán Nhiên, cũng là ông nội của cháu, ông thích là tốt rồi ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play