Cô ấy để Kim Mê tham gia cuộc thi này là muốn người xem thay đổi ấn tượng về cô. Giờ đây không chỉ kỹ năng diễn xuất của cô đã được công nhận mà mức độ nổi tiếng mà cô nhận được còn cao hơn rất nhiều so với những gì cô ấy mong đợi ban đầu, vượt mức yêu cầu nhiệm vụ đề ra rồi.

Trong tình huống này, việc bị loại hay không đã không còn quan trọng với bọn họ nữa rồi.

Kim Mê vẫn đang chải tóc, bên trong đạo cụ làm máu giả có thêm đường nên rất dính, mặc dù mặt đã được lau sạch nhưng trên tóc vẫn chưa được xử lý hết, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà gội đầu: “Em tiếp tục tham gia cũng không còn ý nghĩa gì nữa, về sau vẫn phải đối đầu với Ngô Thanh Thanh, rồi lúc đó chúng ta xử lý thế nào?”

Triệu Nghệ Nam gật đầu, ý của cô ấy cũng giống vậy: “Vậy tôi sẽ thương lượng với tổ chương trình về việc rút lui khỏi cuộc thi."

“Được rồi, thế em về nhà gội đầu trước nhé, khó chịu quá đi mất.”

“Ừm… Về phần công việc sắp tới thì ngày mai chúng ta đến phòng làm việc nói sau.”

“Được.” Kim Mê dọn dẹp đơn giản lại đồ đạc rồi để lái xe tới đón. Trên đường đi cô vẫn đang chải tóc, ước gì có thể lấy một chai nước khoáng đổ lên đầu.

Trong lúc cô đang thật sự muốn làm như vậy thì tiếng chuông điện thoại lập tức cắt ngang.

Kim Mê cầm điện thoại lên và chìm vào yên lặng khi thấy chữ “Mẹ” hiển thị trên màn hình.

Người mẹ này chắc chắn không phải là mẹ cô, cô chưa to gan tới mức lưu tên của Phan Tuệ Chân trong danh bạ là mẹ. Người “mẹ” này chắc chắn là mẹ của Mạnh Xán Nhiên rồi.

Kim Mê không thể không thừa nhận rằng bây giờ cô đang hơi hoảng sợ, cô không có trí nhớ của Mạnh Xán Nhiên, cũng không hiểu gì về người mẹ này, hoàn toàn không biết phải nói gì với bà ấy.

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang kêu vang giống như giục giã cô, càng nghe càng thấy cuống, vì vậy Kim Mê hít một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Mẹ ạ?”

“Xán Nhiên à.” Giọng nói của mẹ từ trong điện thoại vang lên, giọng nói có phần khá dịu dàng hiến Kim Mê thoáng nhẹ nhõm: “Mẹ với ba con về nước từ hai ngày trước rồi.”

“À vậy ạ, vậy ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé ạ.” Cô không biết vợ chồng nhà họ Mạnh ra nước ngoài để đi công tác hay là du lịch nên không dám nói nhiều, chỉ có thể nói mấy câu không quá đi sâu vào vấn đề.

Ở đầu dây bên kia mẹ Mạnh lại lên tiếng hỏi cô: “Dạo này con thế nào rồi? Sức khỏe vẫn tốt chứ hả?”

“Con ạ, con khỏe lắm, ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Mẹ Mạnh nói đến đó thì hơi yên lặng, dường như không biết tiếp theo nên mở lời thế nào: “Ngày mai nhà họ Mạnh có một bữa ăn trong gia đình, ăn ở nhà ông nội của con và tất cả mọi người đều tới, con… Mẹ biết con với ông nội không hòa hợp nhưng con vẫn nên đi.”

“Bữa ăn trong gia đình ạ?” Kim Mê thật sự bó tay toàn tập, vấn đề không phải là mối quan hệ giữa cô và ông nội có tốt hay không mà là cô không biết một ai trong nhà họ Mạnh cả, ngày mai cô có thể giả vờ mất trí nhớ được không trời?

“Ừm, đều là người nhà cả, con nhớ bảo Tạ Trì đến cùng nhé.”

Kim Mê: “...”

Bữa cơm nhà họ Mạnh thì không cần mời một người nhà họ Tạ tới đâu.

“Được rồi ạ.” Bên kia điện thoại, Kim Mê gật đầu cười nói: “Nhưng mà tổng giám đốc Tạ, à ý con là Tạ Trì cũng bận bịu nhiều việc lắm, không biết anh ấy có rảnh không nữa.”

“Không rảnh cũng phải ăn cơm chứ?” Mẹ Mạnh thấy cô tìm lý do nên giọng nói nghiêm túc hơn vừa nãy nhiều: “Chuyện lần trước của con với Thẩm Thịnh Tinh gây xôn xao lớn như vậy, con nghĩ ông nội con không biết đấy à? Nếu ngày mai mà Tạ Trì không đến thì cái tin vợ chồng các con bất hòa càng được chắc chắn hơn đấy, ông nội con kiểu gì cũng lại giận cho xem. Thôi không nhiều lời, ngày mai dù có thế nào con cũng phải đưa Tạ Trì tới.”

Kim Mê: “...”

Nhưng mà từ sự cố bất ngờ vào buổi sáng hôm đó thì đã hai ngày nay cô không có gặp Tạ Trì rồi.

“Con sẽ cố gắng…”

“Không có gì hết, nhất định phải đi cùng nhau.”

“Dạ…” Kim Mê mệt mỏi cúp máy rồi thở dài một hơi.

Thật sự cô không hề muốn xen vào chuyện của nhà họ Mạnh chút nào cả, nhưng bây giờ cô phải dùng thân phận của Mạnh Xán Nhiên nên không thể nào phủi sạch mối quan hệ với gia đình họ. Ngày mai mà tới nhà họ Mạnh thì không khác nào dê vào miệng cọp hết… Không được rồi, nhất định Tạ Trì phải đi, có anh ở đó thì ít nhất cũng đỡ khiến cô thành đầu sóng ngọn gió, không thể để cô xông vào đầm rồng hang hổ này một mình được.

Nghĩ đến đó, Kim Mê lại vô thức cau mày.

Từ bao giờ cô lại có thể tin tưởng Tạ Trì như vậy nhỉ?

Ở nhà họ Mạnh lạ lẫm, người duy nhất có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô lại là Tạ Trì.

Sau khi về tới nhà, việc đầu tiên mà Kim Mê giải quyết là đi về phòng gội sạch đầu. Đến khi đầu tóc nhẹ nhàng thoải mái thì cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau khi thay bộ đồ ngủ, Kim Mê thấy dì Chu đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi bèn hỏi: “Tạ Trì về chưa ạ?”

Dì Chu đáp: “Cậu chủ nói tối nay không về nhà ăn cơm, chắc phải tăng ca ở công ty rồi.”

“Ồ.” Kim Mê đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, cô cảm thấy Tạ Trì không phải muốn tăng ca mà là đang trốn tránh chính mình.

Chuyện xảy ra sáng hôm đó quả thực có chút xấu hổ, nhưng bọn họ đều là người lớn rồi mà, chẳng lẽ không thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra và bỏ qua sao? Tạ Trì không thể sống mà không gặp cô suốt đời được!

Nếu là như bình thường thì anh muốn tránh cô cũng mặc, song ngày mai lại phải tham gia bữa cơm ở nhà họ Mạnh, dù thế nào tối nay cô cũng phải bắt được anh.

Khi ăn xong thì trời đã tối, Tạ Trì vẫn chưa về, như thể đã tính toán trước thời gian vậy. Kim Mê đưa Gia Quả đi ra ngoài đi dạo, vuốt ve những chú chó khác trong khu chung cư rồi quay lại cùng Gia Quả.

Đôi giày da của Tạ Trì để ở cửa, quả nhiên là nhân lúc cô dắt chó đi dạo thì về nhà!

Kim Mê lên đến phòng Tạ Trì rồi gõ cửa một cái. Không thấy có ai đáp lại, cô lại đưa tay lên gõ thêm hai cái nữa, sau đó để tay trên nắm cửa rồi nhẹ nhàng vặn một cái.

Tạ Trì không khóa cửa, cánh cửa cứ thế bị mở ra.

Kim Mê đứng ngoài cửa, thò đầu vào gọi một tiếng: “Tạ Trì, anh có trong đó không? Tôi tìm anh có chút việc.”

Thoáng có tiếng nước chảy vang lên từ trong phòng, Kim Mê đẩy cửa vào rồi đi mấy bước vào trong nên cũng nghe rõ âm thanh này hơn.

Trong phòng tắm quả nhiên có người đang tắm.

Không có gì bất ngờ thì đó chính là Tạ Trì.

Cô xoa xoa mặt, cố ý tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nhìn Tạ Trì khi anh bước ra.

Một lúc sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt.

Kim Mê vuốt lại quần áo và tóc, ngồi thẳng và nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm.

Sau một tiếng sột soạt, Tạ Trì mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.

Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo và phần trên cơ thể không mặc gì cả.

Kim Mê sững sờ một lúc, đôi mắt cô không thể kiểm soát nên cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Tạ Trì không chỉ có cơ bụng đẹp mà cơ ngực cũng không kém chút nào! Rồi cả đôi chân dài không có chỗ tựa kia nữa, những giọt nước từ trên người nhỏ xuống, vô tình trượt qua mắt cá chân thon dài.

Trong lúc cô mải mê ngắm nhìn mỹ nam đi tắm, đầu óc Tạ Trì nhất thời trống rỗng.

Sau đó anh anh ném chiếc khăn đang lau tóc vào mặt Kim Mê không chút khách khí: “Mạnh Xán Nhiên, sao cô lại ở đây?”

“À, tôi…” Tầm mắt của Kim Mê bỗng dưng bị chặn lại, đến khi cô kéo chiếc khăn ra khỏi mặt thì Tạ Trì đã quay về phòng tắm rồi.

Kim Mê: “...”

Tổng giám đốc Tạ đúng là rất giữ nam đức.

Cô kiên nhẫn đợi bên ngoài một lúc, Tạ Trì mặc áo ngủ bước ra ngoài, vẻ tức giận còn chưa tiêu tan vẫn còn hiện rõ trên mặt anh: “Sao cô lại tự tiện vào phòng của tôi?”

Đối mặt với sự chất vấn của anh, Kim Mê trả lời rất hùng hồn: “Tôi gõ cửa rồi, còn nữa, anh đổi giường, đổi phòng ngủ với tôi mà còn dám hỏi thế hả?”

“...” Hai chuyện này khác nhau có được không hả!

“Cô gõ cửa tôi không nghe thấy, khác nào không gõ chứ.”

“À, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Tạ Trì: “...”

Anh hít một hơi thật sâu, đứng cách xa ba bước như cố ý giữ khoảng cách với cô: “Cô không sợ tôi không mặc quần áo à?”

Kim Mê kinh ngạc nhìn anh: "Cái đó anh mới là người phải sợ chứ, tôi sao phải sợ?”

Tạ Trì: "..."

Nếu anh có thể mặt dày như cô thì anh sẽ không xấu hổ về chuyện lần trước như vậy.

"Rốt cuộc thì cô vào đây có việc gì?" Tạ Trì siết chặt dây buộc quanh eo mình hơn một chút, ngã một lần khôn hơn một chút, hiện tại anh rất cảnh giác với Kim Mê.

Kim Mê nhìn anh, đôi môi cong lên mang theo ý cười lấy lòng: “Ngày mai ở nhà họ Mạnh có một bữa ăn gia đình, anh đi đến đó với tôi.”

Đôi mắt Tạ Trì hơi giật, anh từ chối: “Tôi không đi.”

Kim Mê không ngờ anh lại từ chối dứt khoát như vậy, nhất thời cô không phản ứng kịp: “Sao lại không đi? Anh phải suy nghĩ lại đi chứ.”

Tạ Trì đáp: “Tôi không thích tham gia mấy kiểu tiệc tùng như thế. Nhà họ Tạ ăn uống tôi còn không đi, huống hồ là nhà họ Mạnh?”

“...” Kim Mê cảm thấy anh nói vậy cũng rất có lý, rất là Tạ Trì. Nhưng bữa ăn ngày mai anh nhất định phải đến với cô: “Nếu anh không đi thì tôi sẽ đi nói với bên ngoài là tôi sờ cơ bụng của anh thôi mà anh đã cứng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play