Đợi đến khi cô tham gia chương trình, sẽ khiến đám người có mắt không tròng kia phải lóa mắt!

Khi Trần Giác nhìn thấy tin Mạnh Xán Nhiên sắp tham gia một show về diễn xuất trên hot search, trong lòng cũng không nói nên lời. Lúc đó anh ấy cũng đã được chiêm ngưỡng màn diễn xuất của Mạnh Xán Nhiên rồi, sau khi xem xong, anh ấy chỉ muốn thay một đôi mắt mới.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Kim Mê nên anh ấy cũng không thông báo cụ thể cho Tạ Trì.

Buổi tối, Trần Giác theo Tạ Trì đi dự một buổi tiệc rượu, Tạ Trì vốn không thích những dịp như vậy nên định một lát sau sẽ rời đi. Nhiều người đến nói chuyện với anh nhưng anh chỉ lạnh nhạt đáp lại.

Chủ đề trò chuyện luôn xoay quanh việc kinh doanh, ba chữ ‘Mạnh Xán Nhiên’ đột nhiên bật ra, khiến Tạ Trì hơi tỉnh táo lại.

"Sếp Trương, tôi nhớ là ông đã đầu tư vào chương trình giải trí đó, ông không sợ Mạnh Xán Nhiên sẽ phá hủy danh tiếng của ông sao?"

"Đúng vậy, màn diễn xuất lúc trước của cô ấy đang bị chế nhạo trên mạng kìa." 

Sếp Trương nói: "Vậy thì các anh không hiểu rồi, ai quan tâm đến kỹ năng diễn xuất của cô ta chứ? Gần đây cô ta rất nổi tiếng, càng cho cô ta tham gia sân khấu lớn, thì càng có thể có nhiều trò cười. Cô ta càng mất mặt thì lượt xem chương trình của chúng tôi sẽ càng cao.”

Tạ Trì đặt ly rượu trong tay xuống, nói “Xin lỗi” với bọn họ, rồi dẫn Trần Giác đi ra ngoài. 

Các ông chủ vừa nói chuyện đều bối rối, đứng sau gọi anh mấy lần, nhưng Tạ Trì đều không đáp lại.

"Sếp Tạ làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn rất vui vẻ sao, đùng cái tự nhiên đổi sắc mặt luôn rồi?”

"Thôi xong rồi, vừa rồi chúng ta không nói gì xúc phạm đến anh ấy đâu nhỉ?"

"Chắc là không đâu? Nhưng tôi nghe nói tính tình sếp Tạ rất khó đoán, mọi người trong nhà họ Tạ đều sợ anh ấy."

Sau khi Tạ Trì rời khỏi bữa tiệc chiêu đãi, anh về thẳng biệt thự. Tối nay Trần Giác không uống rượu, đang lái xe cho Tạ Trì, anh ấy len lén liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi lại vội vàng quay đi.

Sắc mặt của sếp vẫn nặng nề, bây giờ tốt nhất không nên dây vào anh ấy.

Chẳng lẽ tối nay sếp đột nhiên nóng nảy là do cô Mạnh? Mặc dù những ông chủ đó nói chuyện không mấy tử tế nhưng họ toàn nói sự thật! Kỹ năng diễn xuất của Mạnh Xán Nhiên rất cay mắt!

Chẳng lẽ cuối cùng sếp của họ cũng không kiềm chế được và bị vẻ đẹp của cô Mạnh mê hoặc?

Trần Giác suy nghĩ vẩn vơ cả đường đi, lại không dám nói một lời. Sau khi Tạ Trì về nhà, anh thay quần áo rồi đến phòng tập thể dục.

Kim Mê vẫn đang tập thể dục bên trong, Gia Quả đứng ở bên cạnh cô, tò mò nhìn thiết bị thể dục, như thể nó cũng muốn thử.

Tạ Trì im lặng đi vào, Kim Mê chú ý tới có người, quay đầu lại: "Anh về rồi à?"

“Ừ.” Tạ Trì đi tới máy chạy bộ, ấn nút: “Nghe nói cô sắp tham gia một chương trình về diễn xuất hả?”

Kim Mê sửng sốt một lúc, hơi kinh ngạc nói: "Anh cũng biết chuyện này cơ à? Xem ra gần đây quả thật tôi rất nổi tiếng."

Tạ Trì nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc trước cô nói với tôi là cô mất trí nhớ, cho nên có thể cô không nhớ mình đã từng có một màn diễn xuất, tôi đề nghị cô nên xem lại cảnh diễn đó của mình rồi lại quyết định.”

Kim Mê: "..."

Đúng là người người nhà nhà đều biết kỹ năng diễn xuất của Mạnh Xán Nhiên tệ hại!

"Ha ha, không giấu gì anh, tôi đã xem rồi, đúng là còn rất nhiều chỗ cần cải thiện." Kim Mê cười khan: "Nhưng mà tôi của ngày hôm nay đã không còn là tôi của ngày hôm qua nữa rồi, tôi sẽ khiến mọi người ngạc nhiên đấy!"

“… Nghe có vẻ không phải là chuyện tốt.”

"Anh cứ chờ xem là được rồi!"

Tạ Trì không kìm được tò mò hỏi cô: “Tại sao cô nhất định muốn tham gia?” 

“Bởi vì tôi thích diễn xuất.” Kim Mê nói mà không cần suy nghĩ.

Tạ Trì trầm mặc một lát, bắt đầu chạy bộ trên máy chạy bộ: “Thích thì thích, nhưng phải quan tâm đến cảm nghĩ của khán giả một chút.”

"... Anh không nói được câu nào tử tế thì ngậm miệng lại đi." Kim Mê bĩu môi nói với anh.

Sau đó Tạ Trì thật sự không nói gì, hai người cùng nhau tập thể dục, tựa hồ càng ngày càng quen với kiểu chung đụng này.

Hai ngày sau, chương trình giải trí vốn gây xôn xao dư luận vì có sự tham gia của Mạnh Xán Nhiên, đã chính thức bắt đầu ghi hình mùa mới. Ban đầu chương trình này vốn có mười diễn viên, sau nhiều vòng loại trừ chỉ còn lại sáu người, hôm nay Mạnh Xán Nhiên đến để khiêu chiến người có điểm thấp nhất trong số họ, nếu thành công, cô có thể loại diễn viên đó và bản thân sẽ có vị trí. Diễn viên bị loại sẽ vào khu vực chờ xử lý sau đó vẫn có cơ hội được hồi sinh.

Để nâng cao tính chuyên nghiệp của chương trình, ba vị giám khảo được chương trình mời đến đều rất có tiếng nói trong ngành, cá nhân mỗi người đều đã đoạt được mấy giải thưởng rồi.

"Diễn viên tên Bùi Thận Tư này đã từng đóng vai phụ trong phim của Kim Mê đúng không chị?" Kim Mê nhìn danh sách giám khảo và hỏi Triệu Nghệ Nam, chỉ vào cái tên Bùi Thận Tư.

Triệu Nghệ Nam gật đầu, hơi cảm khái nói: “Lúc đó cậu ấy chỉ đóng một vai nhỏ trong phim, hiện tại người ta đã là Tam Kim* ảnh đế rồi.”

*Tam Kim: 3 giải thưởng điện ảnh quyền lực nhất Trung Quốc gồm Kim Tượng, Kim Mã, Kim Kê. 

Kim Mê vẫn có ấn tượng với anh ấy, lúc quay phim, anh ấy vừa đón sinh nhật thứ 19 trên phim trường, nhìn thấy cô còn thấy xấu hổ... nhưng giờ anh ấy lại là giám khảo đánh giá cho cô!

Thôi bỏ đi, bình tĩnh chút, ai bảo cô bỏ qua hai mươi năm cơ chứ.

Kim Mê đã chuẩn bị tốt tinh thần, cô hỏi Triệu Nghệ Nam: "Hôm nay em sẽ diễn phân đoạn nào?"

Mỗi vòng thi đấu đều yêu cầu biểu diễn hai phân đoạn, một phân đoạn được chuẩn bị trước và một phân đoạn ngay tại hiện trường. Kim Mê là khách mời khiêu chiến, không có thời gian chuẩn bị trước, đến trường quay rồi ekip mới cho cô biết đề bài.

Triệu Nghệ Nam đã lấy kịch bản từ tổ biên tập và đưa cho Kim Mê: “Đoạn trích trong [Nguyễn Nguyễn], là bộ phim truyền hình Dân Quốc lần trước cô diễn.”

Kim Mê: "..."

Cô đã nghĩ tới ekip sẽ cố tình thu hút sự chú ý, nhưng cô không ngờ rằng họ sẽ làm đến thế này.

Không ngờ ngay cả đoạn trích cũng giống hệt nhau!

“Họ cũng biết cách chọn thật đấy.” Kim Mê lật qua kịch bản, nói một cách lạnh nhạt. Triệu Nghệ Nam nói: "Cũng không thể trách người khác, dù sao lần trước cô đã để lại quá ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Có điều cái này cũng tốt, ít nhất tôi từng thấy cô diễn cảnh này, cũng không có vấn đề gì."

"... Được rồi." Tục ngữ nói đúng, ngã chỗ nào đứng dậy chỗ đó, hôm nay cô sẽ tát vào mặt tất cả mọi người! Bao gồm cả Tạ Trì!

"Hiện tại người có điểm thấp nhất chính là Tạ Sơ Thời, hôm nay cậu ta chính là người mà cô phải khiêu chiến." Triệu Nghệ Nam nói: "Tạ Sơ Thời do Hồng Như dẫn dắt, hôm nay cô chỉ có thể thắng, không được thể thua."

Kim Mê: "..."

Những lời này hoàn toàn mang thù oán cá nhân. 

Triệu Nghệ Nam cho Kim Mê xem cảnh diễn của Tạ Sơ Thời, để cô nghiên cứu đối thủ của mình trước. Kim Mê không biết Tạ Sơ Thời là ai, nhưng nhìn chàng trai trong video, cậu ta trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cũng không biết đã trưởng thành chưa: “Cậu bé này là Tạ Sơ Thời à? Đã trưởng thành chưa vậy?"

"Cậu ta vừa tròn mười tám tuổi, mới được nhận vào Học viện điện ảnh vào năm nay."

“Còn trẻ thế cơ à?” Nhưng mà đều cùng tốt nghiệp trường điện ảnh, tính ra vẫn là đàn em.

"Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cậu ta đã ra mắt được nhiều năm rồi đó." Triệu Nghệ Nam nói: "Công ty của Hồng Như có hệ thống đào tạo, Tạ Sơ Thời là một trong số đó. Khi mới mười bốn tuổi đã được cô ta nhắm đến, bắt đầu lộ mặt trước công chúng. Fan của cậu ta cũng không ít đâu.”

"Ồ… Đúng là ngoại hình không tệ, nhưng kỹ năng diễn xuất của còn non lắm."

Triệu Nghệ Nam: "..."

Nếu là mấy ngày trước, cô ấy nằm mơ cũng không tưởng tượng được Mạnh Xán Nhiên có thể bình phẩm về kỹ năng diễn xuất của Tạ Sơ Thời.

"Cô nghỉ ngơi ở đây một lát, tôi đi xem xem bọn họ chuẩn bị như thế nào rồi."

“Được.” Kim Mê ngồi trước bàn trang điểm, cầm ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm. Triệu Nghệ Nam mua cà phê này ở một quán nào đó rồi mang cho cô một cốc, nói rằng có thể giúp giảm sưng phù.

Kim Mê nhấp một ngụm và nhìn vào cái thân chai. Là một thương hiệu cà phê nổi tiếng nhưng hương vị lại kém xa cà phê Tạ Trì tự pha.

Cũng may sếp Tạ không có thời gian bán cà phê, nếu không những quán cà phê này sẽ đóng cửa.

"Mạnh Xán Nhiên có ở đây không?" Có tiếng gõ cửa, Kim Mê tưởng là thợ trang điểm đến, nhưng khi quay lại, cô nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú. Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, cô đã nhanh chóng nhận ra cậu ta: "Tạ Sơ Thời?"

Tạ Sơ Thời nhếch môi cười, sau đó bước vào từ bên ngoài: "Cuối cùng cũng gặp được thím rồi, chú út giấu kỹ như gì ấy."

Kim Mê: "?"

Đợi đã, cậu ta đang nói cái gì vậy?

"Chú của cậu là ai?"

Tạ Sơ Thời nhìn cô chớp mắt: “Là Tạ Trì.”

Kim Mê: "..."

À, vừa rồi chẳng trách cô cảm thấy cậu chàng đẹp trai này trông quen quen! Thì ra là có vài nét giống Tạ Trì!

"Chậc chậc, chậc chậc, thím xinh đẹp như vậy sao lại nhìn trúng chú út của cháu vậy?" Tạ Sơ Thời hạ giọng, bắt đầu buôn chuyện với vẻ thân quen: "Có thể thím không biết, chú út của cháu giết không chớp mắt. Không phải chú ấy nuôi một con chó sao? Cháu nghe nói những người bị chú ấy chặt thành từng khúc đều mang về nhà cho chó ăn."

Kim Mê: "..."

Hả???

Cậu có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không?

Thấy cô sửng sốt, Tạ Sơ Thời tiếp tục: “Thím đừng không tin, người nhà chúng cháu đều nói chú ấy giống bà cố nội nhất, cho nên bà cố mới thích chú ấy như vậy. Khi bà cố còn trẻ, chính là người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, Tạ Trì mà so với bà cố, chỉ có hơn chứ không kém."

"..." Kim Mê im lặng hồi lâu rồi nhìn cậu ta hỏi: "Cậu cố tình đến nói chuyện này trước trận đấu với tôi để tôi bị ảnh hưởng tâm lý rồi bại trận đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play