“Làm sao anh nhận ra tôi?” Tô Lê lại hỏi. Rõ ràng cô đã thay đổi gương mặt, hơn nữa hành sự cũng không dựa theo tính cách nguyên chủ, thế mà vẫn bị nhận ra là sao?
Tạ Từ nhếch môi, “Tất nhiên tôi có cách của tôi. Nhưng mà, em không định giải thích nguyên nhân vì sao muốn đào hôn ư?”
Tô Lê: “……”
Giải thích? Giải thích cái gì? Đâu phải em muốn đào hôn đâu, là nồi nguyên chủ mà!
Nhưng hiện tại cô chính là Kiều Nhị, nên không thể giải thích hàm hồ được.
“Tôi không thích bị hôn nhân trói buộc, tôi thích tự do tự tại.” Cô nói tất cả tiếng lòng của nguyên chủ, “Tôi không tưởng tượng nổi cuộc đời mình có thêm một người khác, cũng không tiếp thu nổi phòng của mình bị chia sẻ. Tôi muốn có tự do, muốn có riêng tư. Tôi cho rằng hôn nhân là một cái lồng sắt. Tôi thà lang thang ở bên ngoài, chứ không muốn bước vào lồng sắt đó đâu.”
Tạ Từ trầm tư trong chốc lát, sau đó mới nói: “Tôi hiểu rồi. Em yên tâm, tôi sẽ không ép em làm chuyện em không muốn. Nhưng hiện tại bên ngoài quá nguy hiểm, tôi đưa em về nhà, được chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play