Doãn Thiếu Khuynh uống rượu cả đêm, sau đó đến bệnh viện trong tình trạng say khướt.
Vân Thư Thư vừa tỉnh lại thì thấy Doãn Thiếu Khuynh ngồi bên mép giường, hắn thoạt nhìn sắc mặt không tốt, trên cằm còn lúng phúng râu.
“Thiếu Khuynh, anh tới lúc nào vậy? Tối hôm qua mưa to sét đánh, một mình em ở đây hơi sợ.” Vân Thư Thư duỗi tay túm lấy góc áo hắn.
Doãn Thiếu Khuynh rũ mắt nhìn cô. Một cô gái thoạt nhìn đơn thuần thiện lương như thế sao lại có thể làm những chuyện tàn nhẫn như vậy chứ? Hắn không hiểu, cũng nhìn không thấu.
“Sợ cái gì?” Thanh âm phát ra khỏi miệng khàn khàn nghe như là bị cảm, “Sợ đứa bé đã chết nửa đêm tới tìm sao?”
Vân Thư Thư sửng sốt, sau đó lộ ra biểu tình ưu thương, “Thiếu Khuynh, anh đang nói gì thế? Đứa bé đã không còn…”
“Đúng vậy. Đứa bé đã không còn. Thư Thư, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Đó là con của chúng ta đấy.” Doãn Thiếu Khuynh nhắm mắt, nỗ lực khắc chế cơn giận trong ngực, “Cô quá tàn nhẫn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT