Đối mặt với lời nói trẻ con của Tô Lê, Trình Tích Lâm sửng sốt một chút, sau đó cốc nhẹ vào trán cô.
“Con nít không được nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn lung tung.”
Tô Lê vươn tay nhỏ che trán, lẩm bẩm: “Đâu có nghĩ mấy thứ lung tung vớ vẩn. Ngài suy nghĩ cái gì thế, chủ nhân ~”
Hai tiếng “Chủ nhân” cô cố ý kéo dài ngữ điệu, có vẻ kiều khí còn có chút dụ hoặc.
Trình Tích Lâm ngẩn ra, sau đó duỗi tay vò tung tóc cô, “Không cần kêu anh là chủ nhân.”
Tô Lê che miệng cười xấu xa hai tiếng, sau đó hỏi: “Không gọi chủ nhân thì gọi là gì?”
“Gọi anh.” Vẻ mặt Trình Tích Lâm trở nên nghiêm túc, “Mau ngồi dậy ăn sáng, không được ngủ nướng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play