“Chẳng lẽ không phải bởi vì chị à?” Lộ Hân Dao khóc lóc nói, “Chị trở về đây làm gì? Nếu chị không trở về, tôi cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ.”
“Đúng vậy đúng vậy. Nếu tôi không trở lại, hiện tại cô còn mang tấm thân bệnh tật la lết kia kìa. Tôi cứu cô, cô không cảm ơn cũng thôi đi. Vậy mà còn chất vấn tôi trở về làm gì?” Tô Lê nhún vai nói, “Cô cho rằng tôi muốn đến đây sao? Cô cho rằng tôi muốn cứu cô hả?”
“Chị đã cứu tôi thì sao hả? Chị căn bản không hề thật lòng muốn cứu tôi. Chị chỉ là vì tài sản nhà họ Lộ thôi. Chị đừng cho là tôi không biết chị có ý đồ kế thừa công ty của ba?”
“Tôi là con gái của ba, chẳng lẽ tôi không có tư cách thừa kế công ty ông ấy? Nếu cô có thể thuyết phục ba, thì tranh thủ thử xem?”
Nước mắt Lộ Hân Dao càng thêm mãnh liệt, “Chị cho rằng tôi chưa thử tranh thủ hả? Nhưng ba nói tôi chỉ thích hợp làm một vị trí nhàn tản, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chị có thể thừa kế công ty chứ? Tại sao lại quá bất công như vậy! Tôi mới là đứa con sống chung mười mấy năm với ông ấy. Còn chị chỉ là một đứa ất ơ nào đó mới vừa về cái nhà này mà thôi.”
“Lộ Hân Dao, tôi cảm thấy cô thật sự quá mức ấu trĩ (trẻ con).” Tô Lê lắc lắc đầu, nhìn đối phương đầy thương hại.
“Đúng vậy. Tôi ấu trĩ, ba cũng nói như vậy.” Cái gì tính tình đơn thuần, nói cách khác còn không phải là cảm thấy cô ấu trĩ sao? “Nếu cuộc đời của tôi giống như chị, tôi nhất định có thể làm tốt hơn chị!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play