Ông nội Thiệu Hằng tương đối truyền thống. Lúc ông xây dựng trại cá là theo phong cách cổ điển. Thiệu Hằng cảm thấy không tồi nên cũng không thay đổi gì.
Tô Lê vui vẻ bước vào trại cá. Trong sân phơi một đống cá khô, còn có mấy chú mèo ú tét lảng vảng vờn quanh.
“Cá khô treo như thế không sợ bị mèo ăn vụng sao?” Tô Lê ngồi xổm xuống bế một con mèo cam mập nhất lên, con mèo cọ cọ vào tay Tô Lê, kêu meo meo hai tiếng.
Thiệu Hằng lấy một con cá khô đưa tới miệng nó, “Cá khô trong viện này đều là đồ ăn vặt của mèo. Chỉ là mèo không thể ăn quá nhiều cá, cho nên cá khô mới càng ngày càng nhiều.”
Mèo cam nhìn thấy cá khô dâng tận miệng, liền há mồm đớp.
Tô Lê chân thành khen ngợi, “Mèo ở đây thật là hạnh phúc. Có nhiều cá khô để ăn, chẳng trách chúng béo đến thế.”
"Người quản lý trại cá rất yêu mèo, thường nhặt mèo hoang về nuôi. Mỗi ngày ông đều đi câu cá cho mèo ăn. Nhưng mèo ở đây cũng nóng tính lắm, nếu ôm chúng thì phải cho chúng ăn cá khô. Bằng không chúng sẽ cào mình.” Thiệu Hằng chỉ vào chú mèo cam đang gặm cá khô, giải thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT